Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 137: Chương 137: Anh khôi phục rồi




Anh biết mình sẽ đến sao? Nhã Lan vô cùng kinh ngạc. Cô lặng lẽ đi theo cô lễ tân bước vào trong thang máy, đi lên phòng làm việc của Lãnh Mạn Nguyên.

“Ok, rất tốt, để ý kĩ một chút, tin là có thể tìm ra được người giật dây ở phía sau nhanh thôi, còn nữa, Tiên Như vẫn khỏe chứ, trời ạ, chỉ là tôi quan tâm người đã từng là cấp dưới của mình thôi mà, đừng có ghen lung tung như vậy chứ.” Cửa phòng chủ tịch đã mở ra rồi, Lãnh Mạn Nguyên vui sướng hài lòng, đang liên tục cười nhận một cuộc điện thoại, nhìn thấy hai người đã đến, dặn dò ngắn gọn vài câu rồi vội vàng cúp máy.

“Đi ra đi, đóng cửa lại luôn.” Cô lễ tân đi ra, trong phòng làm việc rộng lớn, chỉ còn lại hai người họ.

“Ngồi đi!” Tâm trạng Lãnh Mạn Nguyên đang tương đối tốt, anh chỉ về phía ghế sofa màu đen ở phía sau lưng cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

“Tôi đến tìm anh là….”

“Ngồi xuống!” Lãnh Mạn Nguyên vô cùng kiên trì, Nhã Lan đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Tôi đến tìm anh là…”

“Uống nước đi.” Lãnh Mạn Nguyên lại cắt ngang lời cô lần nữa, đưa một cái cốc đã rót đầy nước cho cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cái này…” Nhã Lan lập tức cảm thấy vô cùng áp lực, cô lo lắng ngồi dịch sang một bên, uống một ngụm nước, khó khăn mở miệng ra lần nữa, “Tôi có việc gấp tìm anh.”

“Tối hôm qua vẫn ổn chứ? Uống say rồi có thấy khó chịu không? Đầu còn choáng váng nữa không?” Anh không hề vội vàng muốn biết mục đích mà cô đến, chỉ tình cảm thắm thiết dùng ánh mắt đã từng vô cùng lạnh nhạt nhìn vào cô. Ánh mắt của anh đã dịu dàng đi rất nhiều, hơi thở lạnh giá vốn có trên người cũng đã giảm bớt đi một chút. Anh nhìn chằm chằm vào hai má cô, cho đến khi cô cảm thấy nóng bừng lên.

“Em vẫn thẹn thùng như vậy.” Anh tình cảm xoa nhẹ lên má cô, giúp cô xoa dịu cái nóng ran ở trên mặt.

“Lãnh… Mạn Nguyên, tôi có chuyện….” Cô căng thẳng đến mức không nói được ra một câu hoàn chỉnh, khi đối mặt với anh, cô cứ luôn mất đi kiểm soát như vậy, xoay mặt đi, tránh cánh tay đang đụng chạm vào của anh, cô tạm thời đã thoát được ra khỏi hơi thở của anh.

“Chuyện gì?” Tay của Lãnh Mạn Nguyên lúng túng dừng lại giữa không trung, buông xuống. Anh thả lỏng người dựa lên ghế sofa, không hề niềm nở chút nào hỏi.

“Chuyện kịch bản, tôi tin là do một tay anh sắp đặt, thế nhưng, không hề tốt một chút nào, mong anh, hãy rộng lòng giúp đỡ, sửa lại kịch bản đi.” Cô lấy hết dũng khí để nói, một mạch nói rõ mục đích mà bản thân đến. Căng thẳng khiến cô nắm chặt hai tay lại, lòng thímn tay đã toát hết mồ hôi ra.

“Là Ẩn Hạo kêu em đến sao?” Ngữ khí của Lãnh Mạn Nguyên liền trở nên lạnh lẽo, sự dịu dàng vừa rồi đã theo gió mà bay đi hết, sự lạnh lẽo vốn có đã quay trở lại, giống như một tảng băng nằm ở đó, tỏa ra hơi thở giá lạnh. Mạch máu của Nhã Lan đã nhạy cảm tiếp nhận được thông tin này, trên người vì lạnh mà đã nổi hết cả da gà.

“Không, tôi tự mình đến.” Cô thấp giọng nói, chỉ sợ sẽ chọc giận anh.

“Vẫn là vì anh ta mà đến, có phải không?” Anh cười lạnh, hừ một tiếng, khiến Nhã Lan sợ hãi run lên, cô gượng gạo lùi về phía sau, đến khi không lùi được nữa.

Cho dù đã ngồi cách xa như vậy, thế nhưng cô vẫn bị hơi lạnh của anh chạm đến, cơ thể bất giác run lên cầm cập.

“Chẳng qua là vì anh ta có ý tốt nên mới giúp tôi, anh đừng kéo những người không quan trọng đó vào đây nữa, tôi biết anh nhất định là vì chuyện tối qua, thế nhưng anh ta cũng là vì muốn tốt cho tôi nên mới…” Tối hôm qua rất hỗn loạn, cô đã chẳng nhớ lại được gì nhiều, chỉ có thể thông qua lời của đạo diễn mà biết được đại khái.

“Đừng nhắc đến tối hôm qua!” Lãnh Mạn Nguyên lãnh đạm nói ra vài chữ này, cổ họng Nhã Lan giống như đã đóng băng rồi vậy, không thể thốt ra nổi một chữ. Cô chỉ mở to đôi mắt đang sợ hãi của mình để quan sát người đàn ông giống như con sư tử đang sắp nổi giận này, không biết, bản thân lại có chỗ nào đã đặc tội với anh nữa.

“Em và anh ta đã từng hôn nhau chưa? Đã từng lên giường chưa! Nói!” Anh ta nhấc người lên, từng bước từng bước ép sát, nhanh chóng chế ngự cô ở giữa anh và ghế sofa. Anh từ trên cao nhìn xuống cô, giống như đang nhìn chằm chằm vào một con thú săn yếu ớt vậy, trong mắt lại lập lòe sự lo lắng và buồn bực đối lập nhau.

Nhã Lan sợ đến mức thu tròn người lại, lắc đầu theo phản xạ, cô hoàn toàn sợ hãi sự gần gũi như vậy của Lãnh Mạn Nguyên, mỗi lần anh tới gần đều sẽ để lại cho cô những hồi ức đau khổ. Cô nhớ lại mấy ngày trước anh tàn nhẫn tiến vào, dốc sức chạy nước rút, giống như phải xé rách cô ra mới hài lòng vậy. Trong mắt cô hiện lên ánh sáng yếu ớt, giống như một viên pha lê dễ vỡ vậy, Lãnh Mạn Nguyên nhìn vào trong mắt cô, vô cùng không vui, sau đó buông cô ra, trở về nằm xuống vị trí lúc đầu.

“Được rồi.” Tâm trạng của anh đã tốt hơn một chút, sau khi nghe thấy đáp án mà anh muốn nghe. Anh đùa nghịch cổ tay áo, nhàn nhạt nói: “Anh có thể thu hồi kịch bản, thế nhưng có một điều kiện.”

“Anh nói đi.” Trong lòng Nhã Lan liền vui mừng, cô tưởng rằng cuộc nói chuyện này sẽ phải ra về tay không, không ngờ rằng lại xuất hiện chuyển biến đột ngột như vậy, niềm vui hiện trên khóe mắt, tất cả biểu cảm của cô đều đã lọt hết vào trong tầm mắt của Lãnh Mạn Nguyên.

“Em lập tức nói cho các báo chí và tạp chí rằng, từ trước đến nay em và Ẩn Hạo chưa từng yêu nhau, hai người không có quan hệ gì hết!” Anh nhẹ nhàng nói ra câu này, khóe miệng còn mang theo nụ cười lạnh lẽo tàn ác.

“Không được!” Nhã Lan không hề nghĩ gì cả, thẳng thắn cự tuyệt. Thừa nhận chưa từng có quan hệ yêu đương vậy thì chẳng khác nào nói cho mọi người, Ẩn Hạo là một tên lừa đảo, hơn nữa còn là đồng tính luyến ái, điều này có ý nghĩa gì, chẳng lẽ anh không biết sao?

“Vậy, không cần nói thêm gì nữa.” Anh đoạn tuyệt rồi đi về phía thímn làm việc, ngồi xuống, đối mặt với máy tính, không nhìn cô dù chỉ một cái.

“Không thể được, cầu xin anh, chúng tôi…”

“Người đâu, tiễn khách!” Lãnh Mạn Nguyên hoàn toàn không cho cô bất kì cơ hội giải thích nào.

“Lãnh Mạn Nguyên, đừng mà!” Cô ra sức lắc lắc đầu, muốn anh cho cô thời gian để giải thích.

“Phu nhân, đừng làm chúng tôi khó xử.” Nhân viên đã nơm nớp lo sợ đứng ở trước cửa rồi, thấp giọng nói.

Nhã Lan nhìn qua nhân viên, rồi lại nhìn gương mặt đang u ám của Lãnh Mạn Nguyên, cô biết, nếu tiếp tục ở lại đây, cũng sẽ chẳng có tác dụng gì. Khẽ gật đầu, bất lực đi ra ngoài.

Xem ra không thể thuyết phục được Lãnh Mạn Nguyên rồi, ngày mai liền có cảnh của Ẩn Hạo rồi, Nhã Lan quyết định thử đi thuyết phục anh ta. Bất luận bộ phim này như thế nào, cũng vẫn phải tiếp tục diễn, không phải sao? Mặc dù kịch bản đã sửa đổi mạch suy nghĩ của bản gốc, thế nhưng cũng phải thừa nhận, anh sửa đổi nhưng vẫn có tầm nhìn nhất định.

Cửa nhà đang mở ra, không hề nhìn thấy Ẩn Hạo. Nhã Lan đến trước cửa phòng anh ta, bên trong có tiếng động, anh ta đang ở nhà.

“Ẩn Hạo, ra đây, chúng ta nói chuyện được không?” Cô gõ cửa.

Hai phút trôi qua, đang lúc Nhã Lan chuẩn bị vứt bỏ ý định gõ cửa, thì cửa đột nhiên được mở ra, lộ ra một gương mặt của một người đàn ông lạ hoắc, lướt qua người đàn ông, cô nhìn thấy Ẩn Hạo đang để trần nửa người trên, đang ngồi hút thuốc ở trên giường.

Người đàn ông khẽ gật đầu với cô, lấy quần áo ở phía sau cửa rồi mặc lên, nghênh ngang bước ra khỏi phòng.

“Ẩn Hạo, em muốn nói chuyện với anh.” Khói thuốc lượn lờ ở trong phòng, trên mặt đất vứt đầy đầu thuốc lá, không khí bị bao phủ bởi mùi thuốc lá nồng nặc. Nhã Lan không ngừng dùng tay quạt quạt để xua đi cái không khí này, cẩn thận bước vào trong phòng, kéo mành che, mở cửa sổ ra.

Xem ra tình thần của anh ta rất không tốt, từ trước đến nay chưa từng hút thuốc, anh ta cũng rất ưa sạch sẽ, bình thường cũng không bao giờ để phòng ốc bừa bộn dơ bẩn như thế này. Nhã Lan nhẹ nhàng nhặt những mẩu thuốc lá ở dưới đất lên, vứt vào trong thùng rác.

“Em đã đi tìm Lãnh Mạn Nguyên sao?” Anh ta hỏi, âm thanh rất lạnh lẽo, khác với sự thân thiết vui vẻ ngày thường.

Khẽ gật đầu, Nhã Lan không ngờ được rằng anh ta lại biết được nhanh như vậy.

“Tại sao em phải đi tìm hắn ta chứ! Không cần thiết!” Anh ta đột nhiên nổi giận, âm thanh to đến nỗi làm rung động cả căn phòng.

“Ẩn Hạo, em không muốn anh…” Cô không muốn anh ta phải diễn theo kịch bản mà bản thân không thích, càng không muốn anh ta vì vậy mà ngừng diễn, để rồi tạo nên rất nhiều những tổn hại không đáng có, thế nhưng, anh ta không để cô nói hết, tiếp tục hét lên: “Không cần phải cúi đầu với loại người đó, em biết chưa? Ẩn Hạo anh hoàn toàn không cần phải dựa vào anh ta để kiếm cơm ăn!”

“Thế nhưng…..” Cô nghẹn lời.

Ẩn Hạo căm phẫn vứt đầu thuốc lá xuống, nhảy xuống giường, anh ta đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng. “Nhã Lan, anh khôi phục rồi.”

“Cái gì?” Cô không hiểu ý anh ta đang nói là gì, mù mờ nhìn anh ta.

“Anh không thích đàn ông nữa rồi, anh đã lấy lại được định hướng giới tính rồi, bởi vì một người cô gái ngốc nghếch, anh lại có thể lấy lại được định hướng giới tính rồi!” Anh ta gào to lên, màng nhĩ của cô bị chấn động đến đau nhức, anh ta ôm chặt lấy cô, ôm đến nỗi cô suýt chút nữa đã không thở ra hơi.

“Anh…” Lời của anh ta khiến cô sửng sốt, “Người đàn ông vừa rồi, các anh…”

“Đúng vậy, bọn anh chưa làm gì cả, bởi vì anh đã không còn chút cảm giác nào với đàn ông nữa rồi, nhìn thấy cơ thể trần truồng của anh ta, anh thậm chí còn muốn buồn nôn, thế nhưng khi anh nhìn thấy em, có mấy đêm liền, anh đã bắt đầu có phản ứng lại.”

Những lời nói thẳng thắn bộc trực của Ẩn Hạo khiến cô bị dọa đến giật nẩy mình, cô ra sức vùng vẫy thoát khỏi anh ta.

“Nhã Lan, anh là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên ở trong cô nhi viện đến năm mười bảy tuổi, năm đó, anh đã yêu một cô gái, cô ta cũng là một đứa trẻ ở trong cô nhi viện. Bọn anh đã yêu nhau rất sâu đậm, rất sâu đậm, bỗng nhiên có một ngày, anh phát hiện ra cô ta lại đang nằm ở dưới thân một lão già, anh cảm thấy vô cùng ghê tởm, bởi vì đã từng lên giường với cô ta mà cảm thấy nhục nhã, từ đó, anh đã không còn chút hứng thú nào với phụ nữ nữa.” Nhã Lan há hốc miệng nghe những lời anh ta nói, quá khứ của anh ta khiến cô kinh ngạc mà cũng thấy đau thương, không ngờ rằng, một ngôi sao lẫy lừng quốc tế như thế, vậy mà lại là cô nhi!

Những điều này còn khiến cô kinh ngạc hơn cả khi cô nghe thấy anh ta là đồng tính luyến ái, tự nhiên nảy sinh một loại yêu thương và đồng cảm giành cho anh ta.

“Nhã Lan, Lãnh Mạn Nguyên nhất định đã bắt nạt em, nhất định đã sỉ nhục em, đúng không. Người máu lạnh như anh ta sao có thể hiểu được thương hoa tiếc ngọc là gì. Nhã Lan, anh ta không làm gì em chứ.” Ẩn Hạo lo lắng kiểm tra cơ thể cô, mùi thuốc vẫn chưa hề tan biến đi không ngừng phả ra từ miệng anh ta, khiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Em…không sao, chỉ là…mọi chuyện vẫn chưa nói xong.” Cô khó khăn nói ra kết quả, cúi thấp đầu xuống, vì sự ra về tay không của mình mà cảm thấy chán nản.

“Nhã Lan, sau này đừng đi cầu xin anh ta nữa, vì em, anh bằng lòng tiếp tục diễn!”

“Thật sao?” Nhã Lan không ngờ rằng anh ta lại có thể thay đổi nhanh như vậy.

“Thật!” Anh ta nghiêm túc gật đầu, nét thương cảm ở trong mắt đã tan biến, chỉ còn lại sự vui vẻ. “Đã có em, thì uất ức như thế nào anh cũng đều có thể chịu đựng được.”

“Thế nhưng em…” Nhã Lan muốn nói, tình cảm cô giành cho anh ta chỉ là tình cảm bạn bè bình thường mà thôi, vị trí quan trọng nhất trong lòng cô đã bị người khác chiếm giữ rồi, không có cách nào có thể dung nạp thêm anh nữa, thế nhưng sau khi nghe xong câu chuyện của anh ta, cô đã không dám nói nữa, cô sợ vì một câu nói của bản thân mà sẽ làm tổn thương anh ta thêm lần nữa.

“Không sao, anh đói rồi, em nấu gì đó cho anh ăn đi.” Ẩn Hạo dường như còn lo lắng hơn cô, vội vàng ngắt lời cô, đẩy cô đi về phía nhà bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.