“Chúng ta ra ngoài ở đi.” Rõ ràng là bà Thành không muốn ở chung nhà với Nhã Lan, bà kéo ông Thành rời đi.
Ông Thành nhẹ nhàng kéo tại bà lại, thấp giọng nói: “Bà cũng phải xem tình hình hiện giờ chứ.”
“Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn sống ở đây!” Bà Thành vô cùng kiên quyết, ông Thành thì ngượng ngùng nói:
“Chúng ta không có…” Ông đưa tay ra hiệu không có tiền về phía bà Thành, bà Thành đứng dậy, rất lâu sau không lên tiếng.
“Mẹ, mọi người sống ở ngoài cũng không phải cách hay, ở đây, cuộc sống và những thứ khác sẽ đầy đủ hơn.” Uyển Nhân hiểu chuyện sắp xếp ổn thỏa mọi việc, cô muốn phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người. Ông Thành không ngừng gật đầu, lau mồ hôi trên trán, còn bà Thành vẫn đứng đó, không nói gì.
Nhã Lan biết, cô không lên tiếng, bà Thành sẽ cảm thấy rất mất mặt, cô bước lên trên, cùng tham gia đưa ý kiến: “Hai bác từ nơi xa đến, chắc cũng đã mệt rồi, hay là cứ ở chỗ của chúng cháu, có phòng trống, không kém hơn khách sạn là mấy đâu ạ, hơn nữa Uyển Nhân cũng ở đây, cũng tiện chăm sóc cho hai bác.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Uyển Nhân và ông Thành gật đầu lia lịa, bà Thành nhìn Nhã Lanvẫn còn thành kiến nên không thể thoải mái cho lắm.
“Con trai tôi bị cô hại cho thê thảm, không chỉ chân tay bị thương mà đến tính cách cũng thay đổi, người phụ nữ như vậy chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì, tôi không muốn nhìn thấy cô ta!”
“Trời ơi…bà không thể đổ hết lỗi cho người ta như vậy được.”
Bà Thành và ông Thành bắt đầu tranh luận, chủ đề của cuộc tranh luận là việc Thành Kiên Vỹ bị thương và thay đổi, nguyên nhân chủ yếu là do cô.
“Chính là cô ta! Nếu không phải cô ta vô liêm sỉ, kết hôn rồi còn dụ dỗ Kiên Vỹ nhà ta, thì sao nó có thể bị người ta đánh trọng thương, suýt mất cả mạng!”
“Nó đã nói với bà rất nhiều lần rồi, là nó chủ động theo đuổi người ta, người ta không hề có ý sẽ yêu con trai bà.”
“Nó đương nhiên sẽ nói vậy rồi, nó bị cô ta mê hoặc đến chết đi sống lại, đâu còn nghĩ cho bản thân mình nữa.”
“Bà đúng là, toàn đoán bừa nghĩ bậy, con trai mình cũng không phải là đồ ngốc, nó đâu có dễ dàng bị người ta dụ dỗ. Nếu thật là người cảm tính như vậy, Uyển Nhân cố gắng nhiều đến thế, hai đứa chúng nó sớm đã nên chuyện rồi!”
Ông Thành nói xong, ý thức thấy bản thân đã nói sai gì đó, đỏ mặt xin lỗi Uyển Nhân: “Uyển Nhân, bố không có ý đó, bố muốn nói là…”
“Con hiểu ạ.” Uyển Nhân cũng mặc kệ bản thân thật sự hiểu hay không, chỉ hơi gật đầu ngượng ngùng.
“Ông không hiểu! Không hiểu gì cả, cũng không biết con trai ông trong lòng đang nghĩ gì, chỉ suốt ngày trách mắng nó không hiểu biết, không làm được việc lớn, bây giờ thì hay rồi, nó bị ông ép tới bỏ nhà đi rồi!” Bà Thành lau nước mắt trách móc.
“Nó đâu phải là do tôi ép đi, nói đúng ra là sớm đã dự định từ lâu rồi.” Ông Thành vuốt vài sợi tóc bạc, đau lòng nói: “Tâm huyết bao nhiêu năm của tôi, lại bị hủy hoại trong tay nó như vậy, còn lấy đi toàn bộ tài sản, chúng ta thê thảm như vậy, tất cả đều do nó gây ra! Bà nói nó hiểu truyện sao?”
“Nếu không có cô ta, nó sẽ làm vậy sao?” Bà Thành giận dữ chỉ tay về phía Nhã Lan, suýt chút nữa chọc vào mặt cô. Nhã Lan cau mày, buồn rầu nhắm mắt, tạo một khoảng cách nhỏ với họ. Thành kiến của bà Thành đối với cô cô có thể hiểu, nếu không phải vì cô, Thành Kiên Vỹ cũng sẽ không thành ra như vậy. Sự hổ thẹn trong lòng lại tặng lên từng chút từng chút một.Cô không biết nên làm thế nào để bù đắp những tổn thất mà họ đã phải chịu.
Chuyện của Thành Kiên Vỹ càng không thể có tiếng nói chung.
“Bà chỉ biết trách móc người khác thôi!” Ông Thành tức giận, bất lực trách mắng một câu, rồi không nói nữa, trái lại là bà Thành được nước lấn tới.
“Không trách người khác? Vậy tôi trách ai! Bây giờ nhà không có, sản nghiệp cũng không, không có thứ gì hết, tôi sống khó khăn biết nhường nào ông có biết không?”
Ông Thành không ngừng thở dài, bà Thành lau nước mắt, không ngừng khịt mũi sụt xịt. Uyển Nhân đi lên, ôm bà an ủi. “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, phải chú ý sức khỏe chứ, sức khỏe của mẹ vốn đã không tốt rồi.”
“Vẫn là Uyển Nhân quan tâm mẹ, nếu không phải tìm được người con dâu tốt, cả đời này thật sự không có ai hiểu được mẹ.” Bà Thành tủi thân dựa vào vai Uyển Nhân khóc nức nở, trong lúc Uyển Nhân đang khuyên nhủ, khuôn mặt rõ ràng không hề tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt khi giao với ánh mắt của Đại Hưng.
Cô nhanh chóng rời mắt đi, chú tâm khuyên nhủ bà Thành.
“Mẹ chỉ có thể dựa vào con thôi, Uyển Nhân, con không thể bỏ rơi bố mẹ.” Bà Thành dựa vào Uyển Nhân, giống như tìm được chiếc phao vậy, lời của bà khiến Uyển Nhân vô cùng khó xử, nhưng lại không thể không gật đầu.
“Không sao đâu ạ, bác trai bác gái cứ yên tâm ở lại đây, nghỉ ngơi cho tốt, còn những chuyện khác…”
“Cậu là cái th* gì mà gọi chúng tôi là bác trai bác gái, không có tôn ti trật tự gì, không biết trên biết dưới!”
Đại Hưng tốt bụng đến khuyên giải, không muốn để bà ta tác oai tác quái được nữa, cuộc sống quý tộc nhiều năm đã sớm hình thành cho bà khái niệm phân biệt cấp bậc. Đối với Đại Hưng, bà hoàn toàn nhìn anh dưới con mắt của kẻ làm thuê.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy, anh ấy là…” Uyển Nhân không đành lòng khi thấy Đại Hưng liên tục bị lăng mạ, muốn giải thích, nhưng lại bị Đại Hưng cướp lời.
“Xin lỗi, ông chủ bà chủ, đều tại tôi không biết phép tắc.” Đại Hưng vốn không phải là người giỏi ăn nói, lại thêm bình thường, Lãnh Mạn Nguyên và mọi người trong nhà đều cư xử bình đẳng với anh, khi anh nói những lời này anh đã phải cố kìm nén mặt đỏ tía tai. Giọng nói bình thường nhưng khi lọt vào tai bà Thành lại là không lễ phép, bà trợn mắt không thèm nhìn Đại Hưng, chỉ nói với Uyển Nhân: “Đây là tài xế của con à, sao con lại thuê một người không có trên có dưới như vậy, không được đối tốt với họ quá, khiến bọn họ quên mất thân phận của mình! Vũ cũng thật là, sao lại tìm cho con tài xế như vậy chứ, bảo nói nhanh chóng đổi người khác đi, nhìn thấy mà ghét!”
“Mẹ, anh ấy không phải là…”
“Xin lỗi.” Uyển Nhân muốn giải thích, nhưng lại bị Đại Hưng ngăn cản lần nữa, anh ngại ngùng nói câu xin lỗi: “Ông chủ, bà chủ từ phương xa đến, đều trách tôi đã làm hai người không vui. Mọi chuyện xong cả rồi, tôi xin phép lui xuống trước.”
Lời nói này của anh thực chất là nói cho Uyển Nhân nghe, ám chỉ cô không nên làm họ tức giận. Uyển Nhân nhìn Đại Hưng bằng ánh mắt da diết, nhưng Đại Hưng không trả lời cô. Nhã Lan đứng ở một bên, bà Thành vẫn luôn ác cảm đối với cô, cô biết bà sẽ không nghe lời của cô, chỉ đành chìm trong mạch suy nghĩ của mình.
Bà Thành hiển nhiên nhìn ra ám hiệu của Uyển Nhân và Đại Hưng, rất không hài lòng, giận dữ nắm chặt cánh tay Uyển Nhân. “Mẹ nói này Uyển Nhân, gia đình chúng ta nói sao đi nữa cũng là gia đình nề nếp gia giáo, nên con đừng làm mấy chuyện mất mặt xẩu hổ!”
“Ồ… mẹ… con… không thể.” Uyển Nhân không biết nói gì cho đúng, chỉ có thể ngượng ngùng trả lời theo phản xạ. Mắt nhìn thấy Đại Hưng cúi đầu rời đi, cô vừa lo lắng cũng vừa đau lòng, nhưng tất cả đều không được để lộ trên khuôn mặt.
Bà Thành lập tức cười vui vẻ, tâm trạng cũng nhanh chóng tốt lên.
“Mẹ, chúng ta ở đây đi.” Nhân lúc tâm trạng bà Thành đã khá hơn, Uyển Nhân lại lần nữa đề cập vấn đề này.
“Đúng vậy, mọi người ở lại đây đi, nếu không muốn nhìn thấy cháu, cháu có thể cố gắng hết sức tránh mặt mọi người.” Nhã Lan thật lòng muốn bù đắp chút gì đó, cô đã nhượng bộ hết sức có thể, nhưng trong lòng vẫn lo bà Thành từ chối.
Bà Thành nhìn Nhã Lan, chán ghét vô cùng.
“Mẹ, ở lại đi.”
“Đúng vậy, bà xã, ở lại đi, ở đây tốt biết bao!”
Uyển Nhân và ông Thành cùng khuyên giải, bà Thành coi như đã hạ hỏa.
“Được rồi, nể tình Uyển Nhân, chúng ta sẽ ở đây.” Thật ra, số tiền của họ chỉ đủ sống qua ngày, căn bản trả không nổi khách sạn đắt đỏ, bà Thành coi như cũng gặp may, liền ở lại.
Có một số người đã ngầm hiểu, Uyển Nhân và Nhã Lan đều hiểu rất rõ hoàn cảnh của họ, đặc biệt chú ý đến cái tôi của bà Thành, không nói gì cả.
“Bác Vương, dọn dẹp phòng khách một chút, rồi dẫn bác trai bác gái đi nghỉ ngơi.” Dặn dò xong, bác Vương nhận lệnh lên lầu dọn dẹp.
“Bác trai, bác gái, hai người ở xa đến, chắc chắn cũng đã đói bụng rồi, đúng lúc thức ăn đã được chuẩn bị xong, chúng ta ăn cơm thôi.” Nhã Lan luôn cảm thấy hơi mất tự nhiên khi đối mặt với bà Thành, bà luôn có ánh mặt lạnh băng quan sát cô khiến cô cảm thấy rất nguy hiểm.
Bà Thành nghe nói sẽ dùng cơm tại nhà, sắc mặt lại u ám, nhìn Uyển Nhân, sau đó lại nhìn Nhã Lan. “Vũ đâu? Bao giờ nó về?”
“Cái này… con…” Uyển Nhân không biết phải trả lời như thế nào, câu hỏi này, bà đã hỏi không dưới mười lần.
“Con… trời ơi! Đúng là vô dụng mà! Chúng ta đến, con không báo cho nó sao?” Bà ngồi yên vị trên sofa không rời đi, Nhã Lan ngại ngùng đứng trước cửa phòng ăn, một tay làm động tác mời vào, cứ vậy mãi, thu vào cũng không được mà để vậy cũng không hay.
“Con… không… thông báo được. Điện thoại…” Uyển Nhân suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được lý do thích hợp nào.
“Ồ, anh Kiên Vỹ bận từ sáng đến tối không ngừng, Uyển Nhân cũng không dám làm phiền anh ấy, sợ anh tức giận vì đã làm phiền công việc của anh.” Nhã Lan lên tiếng giải vây, đôi mắt toàn lòng trắng của bà Thành nhìn cô.
“Cô còn hiểu Vũ hơn Uyển Nhân nhà tôi đó? Cô nghe cho rõ đây, sau này không được dụ dỗ Vũ nhà tôi, đúng là đồ sao chổi, nhìn cô là thấy ghét!” Bà lại trút giận lên người Nhã Lan, vô cùng coi thường cô.
Ông Thành cau mày không ngừng khẽ lên tiếng xin lỗi Nhã Lan khiến bà Thành càng tức giận: “Ông cũng bị cô ta mê hoặc rồi sao, xem ra nơi này không thể ở lại được rồi. Con trai của tôi vì cô ta mà đau lòng, chồng của tôi cũng vì cô ta mà đối đầu với tôi.”
“Mẹ...” Uyển Nhân nhẹ giọng, khuôn mặt đỏ ửng.
“Xem bà kìa, nói ra những lời gì không biết.” Ông Thành ngại ngùng vuốt vuốt mặt, xấu hổ cúi đầu xin lỗi Nhã Lan.
“Bác gái, bác đừng giận, dùng cơm trước đã, được không ạ?” Nhã Lan cũng không muốn làm ồn ào thêm nữa, do áy náy đối với Thành Kiên Vỹ, sự thờ ơ thành kiến của bà Thành đối với cô cô đều coi như không thấy, luôn cô gắng ôn hòa tiếp đãi bà.
“Đúng vậy, mẹ, đường xa như vậy, cũng đã đói rồi, chúng ta ăn chút cơm rồi nói tiếp nha.”
Thấy bà Thành hơi gật đầu, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, giống như đang hầu hạthái hậu nương nương vậy, trước đỡ sau dìu dẫn bà vào bàn ăn.
Trên khuôn mặt bà Thành không hề có một nụ cười, mặc dù sa sút nhưng quần áo bà mặc vẫn rất quý phái, trên mặt thoa một lớp phấn giày, đôi môi tô màu son hồng tươi. Bà nhìnđĩa thức ăn đầy chán ghét, không thèm ngó tới. Đặt bát xuống, lại nói cạnh nói khoé.
“Mẹ nói này Uyển Nhân, trong lòng con người làm bố làm mẹ này không có chút địa vị gì sao? Nhớ hồi đó, khi chúng tôi vẫn còn tiền, con chăm sóc rất tận tình, tối ngày hỏi thăm, vô cùng chu đáo, nhưng bây giờ, con xem chỗ thức ăn này đâu phải dùng để tiếp đãi bố chồng mẹ chồng, dùng cho ăn mày thì đúng hơn đó.”