Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 167: Chương 167: Bị bỏ thuốc rồi




Nhã Lan không chịu khuất phục quay đầu đi, lại bị hắn ta vặn trở về.

“Cứ coi như tôi quan tâm anh đi, anh nên đưa Uyển Nhân rời khỏi nơi này, nơi này rất nguy hiểm.”

“Nghe thấy em còn quan tâm anh như vậy thì anh vui lắm, vì em, núi đao biển lửa anh sợ cái gì!” Lời thổ lộ đầy yêu thương của Thành Kiên Vỹ chẳng đả động nổi Nhã Lan.

“Vũ, nghe lời em có được không, anh thật sự không thể trêu vào Lãnh Mạn Nguyên được đâu!” Uyển Nhân còn muốn bắt lấy một tia cơ hội để thuyết phục Thành Kiên Vỹ.

“Tôi bảo cô cút đi, cô không nghe thấy à?” Vẻ mặt Thành Kiên Vỹ trở nên vặn vẹo, ánh mắt hung ác nhìn chăm chằm Uyển Nhân, như thể chỉ cần dùng đến ánh mắt là có thể giết chết cô. Uyển Nhân run rẩy, cô lui bước đến cửa, nhưng vẫn không mở ra.

“Vũ, lần này nghe em có được hay không? Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, sống những ngày an ổn.”

“Cút!” Hắn lôi một khẩu súng lục từ trong ngực ra, nhắm ngay vào Uyển Nhân.

“Anh...” Nhã Lan hít một hơi khí lạnh, cô không ngờ Thành Kiên Vỹ lại điên tới mức độ này, đến cả Uyển Nhân cũng không buông tha.

“Em...” Uyển Nhân sợ hãi rụt bả vai, cuối cùng bất đắc dĩ mở cửa phòng, khóc lóc bỏ đi.

“Thành Kiên Vỹ, anh thật quá quắt.” Nhã Lan tức giận kêu lên, lại bắt đầu giãy giụa, mà cả người hắn như được làm bằng sắt, căn bản chẳng hề xê dịch lấy nửa phân.

“Cục cưng, nào, ngồi xuống đây.” Thành Kiên Vỹ như thể không phát giác, chỉ lo bế cô ngồi trên sofa. Lần này Nhã Lan chỉ cần nhẹ nhàng vùng vẫy, hắn ta liền buông cô ra.

Cô mau chóng cách xa hắn ta, ngồi ở một đầu sofa, dùng ánh mắt thù địch đánh giá Thành Kiên Vỹ.

“Vội vã lâu như vậy, chắc là khát lắm phải không, nào, uống nước đi.” Hắn ta thân thiện rót cốc nước rồi đưa qua.

Nhã Lan nuốt nuốt nước miếng, chạy tới chạy lui trong ngày nóng bức, quả thật cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô vô cùng, nhưng cô không muốn nhận nước của Thành Kiên Vỹ.

“Uống đi, uống xong rồi anh sẽ cho em xem thứ này thú vị lắm, anh tin rằng sau khi em xem xong, chắc chắn sẽ bằng lòng đi theo anh.” Thành Kiên Vỹ úp úp mở mở.

Nhã Lan nghiêng đầu, có hơi ngạc nhiên với thứ đồ hay ho hắn ta nói, lại vô cùng ghét bỏ cái cốc nước hắn đưa cho.

“Uống đi, anh để trên bàn được không?” Giọng điệu hắn nói với cô vẫn luôn dịu dàng, tựa như đối với người mình yêu nhất. Hắn ta chủ động rút lui, rời khỏi sofa, tìm ly ở trong phòng, rót đầy rượu rồi một hơi uống cạn.

Nhã Lan nhìn về phía cửa nhà, tính toán làm thế nào để nhanh chóng chạy thoát khỏi đây.

“Không cần phải nhìn đâu, cửa dùng điều khiển từ xa để khóa, căn bản không thể mở được bằng tay, chính sách bảo an ở đây cũng tốt thật.” Hắn rót thêm một ly, tiếp tục dốc vào miệng, thản nhiên nói, vết sẹo trên mặt càng trở nên dữ tợn.

Nhấn điều khiển trên tay một cái, thanh âm khóa cửa truyền đến, xem ra cô thật sự trốn không thoát.

“Thành Kiên Vỹ, đừng như vậy, lúc tôi đến đây đã gọi điện cho Lãnh Mạn Nguyên, anh ấy biết tôi ở đâu, cũng rất lo lắng cho an nguy của tôi, cho nên rất nhanh sẽ tới thôi.” Cô nửa thật nửa giả mà nói, hy vọng có thể dọa cho hắn ta sợ.

Nào ngờ sau khi nghe xong, hắn lại cười rất khoa trương, đầu ngửa cao, lộ ra hầu kết thô to đang chuyển động theo tiếng cười, gân xanh nổi lên, lộ ra điên cuồng cùng tà ác.

“Lãnh Mạn Nguyên của em chắc sẽ lại làm cho em thất vọng rồi, anh mời em đến đây là để cho em xem một vở kịch, một vở kịch rất hay!”

Nhã Lan khó hiểu nhìn hắn ta, chỉ thấy hắn ta mở máy tính, lập tức máy tính truyền tới một cảnh tượng.

“Nguyên, em muốn anh!” Hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng, Nhã Lan thấy được lưng của Nghê Tiên Như. Cô ta đang làm cái gì?”

Nghê Tiên Như quay lưng về phía cô, đang cởi quần áo trên người ra, cuối cùng đến cả quần áo lót cũng cởi xuống.

“Nguyên, đến đây đi, em biết anh thích em.”

Nguyên? Cô ta đang gọi Nguyên? Lãnh Mạn Nguyên?

Một người đàn ông bò lên người cô, ôm cô vào trong ngực, khuôn mặt của Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện trên màn hình.

Anh? Cô ta? Sao bọn họ lại ở cùng với nhau?

Nhã Lan không thể tin được chớp chớp mắt, hai người đã quấn lấy nhau.

“Không biết phải không, anh gặp phải cô Nghê, cô ta khoe khoang với anh rằng mình đã giành được Lãnh Mạn Nguyên, anh đương nhiên không tin, chẳng phải anh ta thề son sắt rằng sẽ yêu người phụ nữ của anh hay sao?” Thành Kiên Vỹ kẹp một điếu thuốc trên tay, hít vào rồi lại thở ra một làn khói, nhẹ giọng nói, “Nghê Tiên Như tức giận, nhà cô ta lắp camera mini, vừa hay có kết nối với máy tính, nhanh như vậy liền có trò hay để xem.”

Thành Kiên Vỹ chậc lưỡi, nhìn màn hình cười cười, bên trong đã vang lên âm thanh nam nữ rên rỉ khi hoan ái, Nghê Tiên Như ngồi trên người Lãnh Mạn Nguyên, nhiệt tình lắc lư.

Không, sẽ không! Nhã Lan quay đi, không muốn nhìn cảnh tượng này. “Nguyên đi làm rồi, anh ấy không thể nào đi tìm Nghê Tiên Như.” Nói xong, ngay cả cô cũng thấy chột dạ, Lãnh Mạn Nguyên đi đâu, chẳng phải cô cũng không hề hay biết gì hay sao?

Cô nhớ tới lần trước khi Nghê Tiên Như đến quấy rối, ánh mắt vô tình của anh rõ rằng là rất chán ghét Nghê Tiên Như, sao bọn họ lại có thể ở bên nhau nhanh như vậy được?

“Sự thật đã được chứng minh, Nhã Lan, không cần lừa mình gạt người nữa đâu.” Thành Kiên Vỹ tắt máy tính, nói.

“Không thể nào.” Nhã Lan căn bản không tin đây là sự thật.

“Hai người họ đã sớm ở bên nhau, em cho là anh ta thật sự yêu em hay sao? Không có đâu, tất cả những gì anh ta là cho em đều là giả bộ thôi, cái anh ta muốn chỉ là đứa con của em, cha hắn để lại lời trăn trối trước khi chết, rằng Lãnh Mạn Nguyên nhất định phải cưới vợ sinh con trước 30 tuổi, thì mới có thể chính thức tiếp quản sự nghiệp của gia tộc. Anh ta sắp 30 tuổi rổi, đương nhiên muốn giữ lấy em trước để kế thừa chuyện nối nghiệp.”

Những lời này nghe như có đầy đủ lý do, nhưng Nhã Lan vẫn không tin, cô không ngừng lắc đàu, nói: “Không đâu, không thể nào, sao lại thế được.”

“Sao lại không thể? Dư Hồng Mai sắp về rồi, sau khi trông thấy cháu trai, liền sẽ chính thức tuyên bố quyền quản lý và quyền sở hữu thuộc Thiên Ôn thuộc về Lãnh Mạn Nguyên, sau đó đương nhiên bọn họ sẽ đuổi người ngoài như em đi, rồi cưới Nghê Tiên Như về.”

Thành Kiên Vỹ nói có sách mách có chứng, hiểu rõ chuyện này hơn bất cứ ai.

“Anh... Sao anh biết?” Nhã Lan bị đả kích nặng nề, phập phồng hỏi.

“Chuyện của Lãnh Mạn Nguyên, người trong giới ai chả biết? Chỉ có em, bị anh ta lừa gạt không hay biết gì nhiều năm như vậy.” Hắn ta lại châm một điếu thuốc, căn phòng tràn ngập mùi khói thuốc khó ngửi, Nhã Lan bị sặc, ho khan dữ dội.

Thành Kiên Vỹ hiểu ra bèn dập tắt điếu thuốc trong tay, mở máy thông gió, không khí trong lành ùa vào. Nhã Lan thở ra hít vào, những vẫn cảm thấy khó thở như có cơn đau đớn trong tim.

Hắn ta nói thật sao? Cảnh tượng mình vừa mới trông thấy là thật sao? Khuôn mặt Lãnh Mạn Nguyên trông chân thực đến vậy, không thể nghi ngờ gì được nữa, trái tim Nhã Lan không ngừng chùng xuống, chùng xuống, chung quy không thể chìm xuống tận đáy sâu, mà vắt vẻo trên không trung, chẳng biết nơi nào mới là tận cùng...

“Đi theo anh đi, trên đời này, chỉ có anh mới là người yêu em nhất.” Thành Kiên Vỹ đi đến sau lưng, nắm chặt hai vai cô, mang đến cho cô cảm giác lạnh lẽo vô tình.

“Không!” Cô như đột nhiên tỉnh táo trở lại, nói “Tôi sẽ không đi với anh.”

“Nào, uống ngụm nước đi.” Thành Kiên Vỹ cũng không lằng nhằng, săn sóc đưa cho cô cốc nước. Nhã Lan như chịu khát mấy trăm năm, uống từng ngụm từng ngụm, thẳng cho đến khi nhìn thấy đáy.

“Được, đợi chút nữa nghỉ ngơi cho thật tốt!” Thành Kiên Vỹ vừa lòng gật đầu, nụ cười trên mặt đắc ý kiêu ngạo.

Nhã Lan bỗng nhiên thấy đầu hơi choáng váng, là do mới nãy đau lòng kích động nên thành ra như vậy sao? Cô lắc đầu, trước mắt xuất hiện vô số bóng chồng của Thành Kiên Vỹ. Hắn ta đang cười, cười vô cùng thoải mái...

“Là anh...” Nhã Lan đột nhiên ý thức được chuyện gì, nhưng đã quá muộn, cô mềm nhũn ngã xuống trên ghế sofa.

...

“Nhã Lan, tỉnh lại, tỉnh lại đi.” Có người vỗ mặt của cô, vỗ rất mạnh tay, Nhã Lan có cảm giác, nhưng không tài nào mở nổi mắt ra. Một ly nước lạnh hắt lên mặt của cô, Nhã Lan bị lạnh, thần trí không rõ ràng, mau chóng mở mắt.

Trên đỉnh đầu, một khuôn mặt lo lắng phóng đại hiện ra trong tầm mắt, dung mạo kia rõ ràng là Uyển Nhân. Cậu ấy đến rồi? Không đúng, đây không ở trong nhà!

Nhã Lan nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, trí nhớ dừng lại ở cốc nước mà Thành Kiên Vỹ đã đưa cho cô. Cô bị chuốc thuốc?

“Nhã Lan, mau tỉnh lại.” Uyển Nhân vẫn tiếp tục gọi, cô giơ tay chạm vào mặt Uyển Nhân, thấy trên tay lành lạnh ươn ướt, cậu ấy đang khóc?

“Uyển... Nhan?” Cô gian nan nói ra hai chữ, cảm thấy cổ họng đau như bị thiêu đốt.

“Nhã Lan, cậu mau đứng lên, chúng ta lập tức rời đi!” Uyển Nhân mạnh mẽ nâng cô dậy, nom cô rất vội vàng.

Cô cuối cùng cũng trông thấy rõ ràng, đây là gian phòng trong khách sạn kia, Uyển Nhân vào đây từ lúc nào? Thành Kiên Vỹ đâu?

“Tớ vẫn chưa đi, anh ta vừa mới đi ra ngoài, tớ lấy cớ quên mang chìa khóa, gọi nhân viên mở cửa, Nhã Lan, đi mau lên, còn lề mề nữa là không kịp đâu.”

“Uyển Nhân, cậu bằng lòng cứu tớ sao?” Nhã Lan còn nhớ Uyển Nhân đã rời đi rồi, sao lại trở về lần nữa?

“Mau lên đi, chậm trễ nữa là không kịp mất.” Uyển Nhân đẩy cô, đầu của cô vẫn còn choáng váng, khó khăn lắm mới đứng được vững.

“Thành Kiên Vỹ sắp trở về rồi, bây giờ cậu mà còn không đi, anh ta mà trở lại thì sẽ không thoát được đâu. Tớ vẫn luôn canh ở dưới tầng, sợ anh ta sẽ mang cậu đi.” Uyển Nhân nói ra nghi vấn trong lòng cô, Nhã Lan vực dậy tinh thần, đi đến bên cửa. Bỗng nhiên đứng lại.

“Không, Uyển Nhân, tớ mà đi thì nhất định Thành Kiên Vỹ sẽ tìm cậu tính sổ.” Cô nhớ tới sự tuyệt tình mà Thành Kiên Vỹ dành cho Uyển Nhân, hắn ta thậm chí còn chĩa súng về phía cô, cũng khó nói rằng hắn ta sẽ không giết cậu ấy.

“Cậu không cần bận tâm, tớ tự có cách.” Uyển nhan do dự một chút, vẫn đẩy cô ra khỏi cửa.

“Đi nhanh đi, đến đại sảnh là liền an toàn.”

“Nhưng tớ...” Nhã Lan đi được hai bước thì ngã nhào trên đất, công dụng của thuốc vẫn chưa tan hết, cô căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình.

“Thế này đi, tớ đưa cậu đến đại sảnh, sau đó cậu gọi điện thoại cho Lãnh Mạn Nguyên, gọi anh ấy đến đón cậu.” Uyển Nhânh không còn cách nào khác, nâng cô dậy, đè nghị.

Xem ra cũng chỉ có thể như thế, hai chân Nhã Lan vô lực, tựa vào người Uyển Nhân, bước vào thang máy.

“Alo, thím Liễu, tôi ở đại sảnh khách sạn Phú Đô, bị hôn mê, cứu tôi với.” Nhã Lan không gọi điện cho Lãnh Mạn Nguyên, cảnh tường vừa mới trông thấy ùa về trong đầu khiến cô cảm thấy đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.