Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 157: Chương 157: Cực hình




“Lại đây nào!” Nhìn thấy cô còn đang ngẩn người, hắn ta liền nói, giọng nói dịu dàng như thể ngày xưa.

“Lãnh Mạn Nguyên thế nào rồi?” Cô rất sợ những lời hắn ta vừa nói là nói đến Lãnh Mạn Nguyên, bây giờ cô chẳng có chút khẩu vị nào, chỉ một lòng muốn biết tình hình của Lãnh Mạn Nguyên.

“Lại đây, ăn no rồi, thì anh mới cho em biết tình hình của hắn ta.” Nụ cười của Thành Kiên Vỹ như đọng lại trên mặt rồi hắn ta ra lệnh.

“Không! Nếu như anh không nói thì tôi cũng chẳng ăn được gì cả.” Nhã Lan bướng bỉnh lắc đầu từ chối.

“Nếu em muốn anh ta chết ngay thì cứ việc không ăn!” Hắn ta lạnh lùng nói ra câu đó rồi cũng không thèm đợi cô mà gắp thức ăn.

“Không, tôi không muốn anh ấy chết!” Nhã Lan vô cùng lo lắng, chỉ sợ Thành Kiên Vỹ thật sự sẽ làm thế, cô ngoan ngoãn đi lại phía hắn ta. Dù cho cô chết, cô cũng không muốn Nguyên xảy ra chuyện gì!

Đột nhiên, cô bị Thành Kiên Vỹ kéo vào trong lòng, vòng tay của hắn ta cứng rắn mà lạnh lẽo, chẳng hề có chút độ ấm nào, vòng ôm trước đây của anh Kiên Vỹ không giống thế này. Cô xấu hổ mà giãy dụa, cô cũng không còn quen với việc ở trong vòng tay hắn ta thế này.

“Đừng nhúc nhích!” Thành Kiên Vỹ hưởng thụ mà than nhẹ, Nhã Lan chỉ đành ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn ta, không dám nhúc nhích chút nào.

Sau đó hắn ta gắp đồ ăn đút cho cô, cô chỉ biết bị động mà há mồm, ăn mà chẳng thấy ngon lành gì.

“Em biết không? Chuyện anh muốn làm nhất trước đây chính là ôm em thế này rồi chúng ta đút cho nhau ăn, giờ phút này, anh đợi thật sự rất lâu rồi.” Những lời hắn nói rất ngọt ngào, rồi lại tràn đầy hấp dẫn, thế nhưng, Nhã Lan lại hoàn toàn không bị cuốn hút, bởi lẽ, trái tim cô giờ đây chỉ tràn ngập bóng hình của Lãnh Mạn Nguyên.

“Nào, đút cho anh.” Thành Kiên Vỹ đưa đũa cho cô.

“Tôi…” Đôi đũa của Nhã Lan dừng ở giữa chừng, cô chẳng có tâm trạng nào làm việc này. “Chuyện đó…” Cô vẫn muốn hỏi chuyện của Lãnh Mạn Nguyên, lúc này, lòng cô nóng như lửa đốt vậy.

“Được rồi, vẫn cứ để anh gắp cho em ăn đi.” Một miếng thức ăn khác được đưa đến, lúc này Nhã Lan liền quay đầu đi, cô thật sự không quen dùng cái tư thế này ở chung với người khác ngoài Lãnh Mạn Nguyên.

“Nào, ăn nhiều chút, nếu không anh sẽ tức giận đó.” Bàn tay đặt ở thắt lưng cô nắm chặt, như thể đang thể hiện sự tức giận của hắn ta.

“Anh Kiên Vỹ, anh…” Cô nói không nổi nữa, anh Kiên Vỹ của trước kia đi đâu rồi? Sự săn sóc lúc ấy của hắn, hắn chưa bao giờ làm những việc cô không thích. Thành Kiên Vỹ của lúc ấy lương thiện, luôn nhiệt tình mà giúp đỡ những đồng nghiệp gặp khó khăn, nhân duyên trong công ty phim ấy của hắn cũng vô cùng tốt, mà con người trước mặt cô lúc này, dễ nổi giận, tàn nhẫn, khát máu, ngang ngược, nào có chút bóng dáng của ngày xưa?

Cô muốn hỏi hắn, tại sao lại có sự thay đổi lớn đến vậy, cô muốn biết, mục đích hắn quay lại là gì. Nhưng cô lại không dám hỏi, bởi lẽ mục đích của hắn ta có vẻ đã quá rõ ràng rồi, vừa trở lại liền bắt Lãnh Mạn Nguyên, hắn ta là trở về để báo thù.

Nhã Lan rất sợ hắn ta sẽ tự mình nói khỏi miệng chuyện báo thù ấy, nếu mà như thế thì cô thà rằng không hỏi.

Chuyện đó cũng chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người cả, thế nhưng cô thật sự chẳng có đủ dũng khí!

“Ngoan, ăn nhiều chút.” Thành Kiên Vỹ cẩn thận mà tách xương cá cho cô, từng miếng từng miếng mà đút cô ăn, cô cũng chẳng thèm nhai mà cứ nuốt chửng, hy vọng rằng việc mình nghe lời sẽ khiến hắn ta vui vẻ rồi sau đó sẽ bỏ qua cho Lãnh Mạn Nguyên.

“Nào, lau miệng đi.” Hắn ta lấy khăn rồi cẩn thận lau miệng cho cô, lúc này Thành Kiên Vỹ lại như trước đây đối với cô tràn đầy ý muốn bảo vệ.

“Tôi…để tự tôi.” Không thể nào quen nổi với những việc hắn ta làm, cô lấy khăn lại rồi nhanh chóng lau qua miệng, rồi nhẹ nhàng rời khỏi lòng hắn ta. “Ờm, anh ăn đi.”

“Anh ăn no rồi.” Thành Kiên Vỹ chưa ăn được mấy miếng liền tự mình lấy khăn lau tay rồi nói.

“Vậy…bây giờ có thể cho tôi gặp Nguyên sao?”

Khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ theo lời nói của cô mà trở nên nặng nề, hàng lông mày nhăn chặt như toát lên một ý muốn giết chóc. “Em quan tâm hắn ta đến thế cơ à?”

“Đương nhiên, anh ấy là chồng tôi.” Cô nhẹ giọng trả lời, chỉ sợ hãi chọc hắn tức giận mà làm liên lụy đến Lãnh Mạn Nguyên.

“Em lẽ nào đã quên trước đây hắn ta đã làm những việc xấu xa gì với em à?” Hắn ta nghiến răng rồi hung hăng hỏi, ánh mắt như thể muốn giết người vậy. Trên người hắn ta tràn đầy sự hận thù mãnh liệt, tất cả đều là sự hận thù đối với Lãnh Mạn Nguyên!

“Nhưng, anh ấy đã cứu tôi, lúc mà tôi bị bệnh anh ấy cũng đã dùng tính mạng mà cứu tôi, vì tôi mà suýt chút nữa anh ấy không tỉnh dậy được!” Vừa nghĩ thế, cô liền vô cùng kích động, khi cô biết được Lãnh Mạn Nguyên vì mình mà suýt chút nữa rút sạch máu trên người mình, cô chỉ còn cảm thấy biết ơn, rồi cả không đành lòng và đau đớn.

Hạt mầm tình yêu đã sớm nảy mầm trong lòng hai người, rồi đâm hoa, đợi đến ngày kết quả thì cũng đã chẳng thể thu lại được, vì đối phương mà thậm chí có thể dâng hiến tính mệnh của mình! Nhã Lan tin rằng, ngày đó nếu người phải phẫu thuật là Lãnh Mạn Nguyên, cô cũng sẽ đưa ra quyết định như thế, bọn họ yêu nhau, và có thể vì nhau mà dâng hiến tất thảy!

Chỉ mong Thành Kiên Vỹ có thể hiểu!

“Đó là việc hắn ta phải làm!” Thành Kiên Vỹ hét lên, “Nếu không phải hắn ta hại chúng ta, em sẽ không rớt xuống vực mà càng sẽ không bị mù!”

“Anh Kiên Vỹ, anh sai rồi, anh ấy không có đuổi giết chúng ta, hại chúng ta là người khác.” Tiếc là, Lý Doanh Doanh đã chết, nên chẳng thể đối chứng được.

“Đừng có mà nói đỡ cho hắn ta, chuyện xấu hắn ta làm đâu chỉ có như thế!” Thành Kiên Vỹ nhìn chằm chằm cô bằng một ánh mắt đỏ ngàu trần đầy sự tức giận đến đáng sợ, tựa như ác ma khát máu đi ra từ địa ngục. Giọng nói của hắn ta vừa to mà vừa tràn đầy sự tức giận, làm giật mình cả chú chim đang ca hót ngoài kia, chú vỗ động đôi cánh, sợ hãi mà bay đi.

“Anh Kiên Vỹ, xin anh cho tôi gặp anh ấy!” Suy nghĩ duy nhất lúc này của cô là đi gặp anh ấy!

“Ha ha ha, được thôi, đúng lúc để em xem cái tên ác ma đã hành hạ em trước đây đã gặp phải báo ứng gì rồi!” Nụ cười của Thành Kiên Vỹ lúc này chỉ có thể nói là rất độc ác, cái vẻ mặt điên cuồng ấy, chẳng khác nào diêm vương đòi mạng cả. Nhã Lan chỉ cảm thấy sự lạnh buốt đang lan tỏa ra cả người cô, rồi đâm sâu vào tâm can…

Rất nhanh cô đã được đưa đến bên một chiếc tivi.

“Anh Kiên Vỹ, tôi muốn gặp…”

TV chớp mắt được bật lên, Thành Kiên Vỹ ấn vài cái nút, thế là tivi đã được kết nối với camera giám sát, một cảnh tượng âm u từ từ hiện lên.

“Lãnh Mạn Nguyên!” Nhã Lan cẩn thận nhìn ngắm một lúc, liền đột nhiên kêu to.

Đúng vậy, xuất hiện trên màn hình chính là Lãnh Mạn Nguyên, tay chân anh bị khóa bởi các sợi dây sắt, khắp mặt khắp người là các vết máu loang lổ, hiển nhiên là đã chịu rất nhiều cực hình.

Có hai người đàn ông cao to thoáng hiện lên trên màn ảnh, trong tay họ cầm những cây móc sắt, đang tiến lại gần Lãnh Mạn Nguyên.

Lãnh Mạn Nguyên cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của anh lúc này, dường như đã ngất đi rồi.

“Bọn họ định làm gì!” Nhã Lan phát hiện hai người đàn ông đang cởi quần áo của Lãnh Mạn Nguyên, cũng đo lường gì đó chỗ xương quai xanh của anh.

Thành Kiên Vỹ không trả lời, hai người đó đơn giản bàn bạc vài câu rồi bắt đầu dùng cây móc sắt đó đâm vào xương quai xanh của anh…

“Không cần…A!!!!!” Khuôn mặt Nhã Lan sợ đến độ trắng bệch lại, cô mở trừng mắt mà nhìn cái móc dần đâm vào cơ thể Lãnh Mạn Nguyên, mãnh liệt mà đâm xuyên qua xương quai xanh của anh. Lãnh Mạn Nguyên ngẩng đầu, đau đớn mà rên rỉ, khuôn mặt đau đến văn vẹo, con ngươi như thể muốn lồi ra.

Trời ơi! Đây thật đúng là địa ngục trần gian!

“Ha ha ha…” Chủ nhân của địa ngục đang đứng sau lưng cô, cười đầy suồng sã, trong lòng hắn ta tràn đầy thỏa mãn. Nhã Lan không thể tin nổi mà nhìn Thành Kiên Vỹ, môi của cô đã vì sự sợ hãi vừa nãy mà cắn nát, mùi máu tươi xông vào mũi miệng.

Thế nhưng, cô lại chẳng hề nhận ra điều đó, nỗi đau đớn mà Lãnh Mạn Nguyên phải chịu khiến cô đau lòng và không thể chịu nổi.

“Thành Kiên Vỹ, anh là một tên ác ma, là ma quỷ, anh không phải là người!” Cô dùng hết sức mình để đẩy hắn ta, nhưng hắn ta lại vô cùng vững vàng, cô chẳng hề đẩy hắn ta nhích được tẹo nào!

Nước mắt cô trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, cô hung hăng mà đấm cái cơ thể cứng rắn của hắn ta, không ngừng kêu, “Ác ma, ác ma, trả Nguyên lại cho tôi, trả Nguyên lại cho tôi, trả cho tôi, trả cho tôi…”

Cuối cùng cơ thể cô mệt mỏi mà gục xuống, Nhã Lan không chớp mắt mà nhìn vào Lãnh Mạn Nguyên trên màn hình, dường như anh đang ở trước mặt cô nhưng cô lại chẳng làm được gì.

“Nguyên…” Cô gào khóc, thét lên, vươn tay như muốn vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của anh. Rồi đột nhiên màn hình phụt tắt, tối om lại, Lãnh Mạn Nguyên cũng biến mất.

“Nguyên…” Cô đau đớn gào thét, rồi kéo lấy áo của Thành Kiên Vỹ mà muốn liều mạng với hắn ta. Thành Kiên Vỹ cười như thể bị trúng thuốc vậy, chẳng hề quan tâm đến quần áo và vùng cổ bị móng tay cô cào qua, chỉ cứ thể mà cười, khủng bố mà xấu xí!

“Thành Kiên Vỹ, tôi cầu xin anh!” Nhã Lan quỳ xuống, cô cầu xin hắn ta.

“Linh Linh, em muốn sao ở trên trời anh đều sẽ hái xuống cho em, chỉ duy nhất hắn ta thì anh sẽ không để hắn ta được yên đâu!” Hắn ta nói.

“Không…Xin anh.” Nhã Lan bị hai cấp dưới của hắn ta kéo về phòng, tiếng cười đắc ý mà lại điên cuồng của Thành Kiên Vỹ cứ vang lên mãi, khiến cả người cô lạnh lẽo không thôi, cô tựa như cái xác không hồn. Mềm yếu mà ngã quỵ xuống đất, tiếng khóa cửa rất nhỏ vang lên từ bên ngoài, cô nhắm mắt, từng hàng nước mắt nóng hổi chảy xuôi…

Đây là nơi nào, tối tăm mà lạnh lẽo, thật là khủng khiếp! Nhã Lan chẳng nhìn thấy gì cả, cô chỉ có thể lần theo bức tường lạnh lẽo mà đi về phía trước.

Xa xa truyền đến tiếng gào thét đáng sợ, bén nhọn mà điên cuồng, âm thanh tựa như từ dưới nền đất vọng lên, rồi lại tựa như từ trên đầu truyền xuống, cô nắm chặt bộ quần áo mỏng manh, run rẩy trong bóng đêm.

“Linh Nhi, em đến rồi sao?” Một giọng nói truyền đến từ phía trên, vô cùng mờ mịt, cô cẩn thận nghe một hồi cũng không thể nhận ra đó là giọng của ai. Thế nhưng cách gọi Linh Nhi ấy cũng chỉ có Lãnh Mạc Nguyên gọi mà thôi.

“Nguyên?” Cô run rẩy hỏi, môi cô cũng không kìm được mà run lên.

“Ha ha ha ha…” Đột nhiên một giọng cười vang dội đầy độc ác vang lên, rõ ràng là do Thành Kiên Vỹ phát ra.

“Thành Kiên Vỹ, là anh? Hãy thả Lãnh Mạn Nguyên ra.” Cô khẩn cầu, dáng vẻ xương quai xanh của Lãnh Mạn Nguyên bị đâm xuyên như hãy còn trước mắt.

“Được thôi, anh sẽ thả hắn ta.” Ngọn đèn hơi sáng lên, từ trên đỉnh đầu đột nhiên thả xuống một khối thân thể bị che bởi miếng vải đen.

“Cả hai đi đi, ha ha ha ha…” Tùy theo tiếng cười đầy âm độc đó, thì miếng vải cũng bị cởi ra lộ ra một bộ xương khô trắng pháu…

A…

Nhã Lan hét toáng lên, sợ hãi mà lùi về đằng sau.

“Sao nào? Không đi về sao?” Cơ thể cô bị người chặn lại, quay đầu nhìn thì Thành Kiên Vỹ đang đứng ở đằng sau, trên mặt hắn ta bò đầy những con sâu kì quặc, từng con dài ngoằng như vết sẹo của hắn ta. Chúng lúc nhúc bò trên mặt hắn ta, mang theo từng vệt máu thịt, biến hắn ta trở thành ma quỷ đáng sợ!

“Anh…là ai?” Cô rất sợ hãi, sợ đến mức không dám hét lên.

“Anh là…anh Kiên Vỹ của em mà.” Con quái vật khủng bố đó vươn tay, muốn ôm cô vào lòng.

“Kia…kia là ai vậy?” Cô lùi bước rồi chỉ bộ xương phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.