“Muộn lắm rồi, tôi phải về nhà đây.” Cô quay người, giận dỗi bước về phía khu nhà.
“Vậy sao? Gặp tôi cái là muộn luôn sao, cũng biết cách ra vẻ thuần khiết rồi cơ à?” Lời nói của anh vô tình đập đến, chẳng thèm quan tâm xem là có làm tổn thương cô hay không nữa. Nhã Lan đau buồn lựa chọn cách không quay đầu lại, cũng không dừng chân lại, cô muốn tránh anh thật xa!
“Em đứng lại cho tôi!” Lãnh Mạn Nguyên đuổi theo, dùng tay giữ chặt cánh tay cô lại, chính là chỗ ban nãy bị Du Tư Phùng làm cho đau đấy.
“Anh thả tay ra, đau quá.” Cô kêu lên đau đớn, muốn vùng vẫy ra. Vết thương chồng chất vết thương, đau thương chồng chất đau thương, xương cô như bị gãy ra, đau nhói.
“Không, tôi muốn xem xem vợ tôi rốt cuộc phóng túng đến đâu, mất hồn đến đâu, mà lại có năng lực lấy lòng đàn ông nhiều đến thế, sao lại có nhiều người vây quanh cô ấy đến thế!” Vòng eo bỗng thắt lại, lúc Nhã Lan kịp tỉnh ra thì cô đã bị Lãnh Mạn Nguyên vác lên trên vai rồi.
“Anh thả tôi ra.” Cảm giác chóng mặt ập đến, cô giẫy giụa một cách khó chịu, đánh vào lưng anh, nhưng anh lại như chẳng có cảm giác gì vậy, cất bước bước đến bên cạnh xe mình, quăng mạnh cô vào trong xe.
“Anh muốn làm gì!” Xe lăn bánh, anh không trả lời.
“Đi đâu vậy?” Cô đập vào nệm mà hỏi. vội vàng đi mở cửa xe nhưng cửa xe sớm đã bị khóa chặt lại rồi, cố dùng hết sức lực cũng không thể vặn nổi dù chỉ là một chút. Cô đập đập vào cửa sổ, cửa chống đạn không gì phá vỡ nổi, tay cô đã sớm bị đập đến nỗi đỏ cả lên rồi, chẳng còn chút phản ứng nào nữa.
Lãnh Mạn Nguyên từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt, không nói lời nào, sau khi chiếc xe đi được mười mấy phút thì dừng lại ở trước cửa một khác sạn đèn đóm sáng trưng.
“Tôi phải về nhá.” Cô nhân lúc Lãnh Mạn Nguyên mở cửa xe ra, định cố gắng trốn đi, nhưng lại lần nữa bị anh vác lên trên vai.
“Anh biến thái, tôi phải về nha, nghe thấy không hả?” Cô càng ra sức đấm mạnh vào lưng anh hơn, nhưng lưng anh cứ như sắt vậy, cứng nhăng nhắc, lại còn khiến tay cô bị đập lại đau hơn.
“Phòng 3012, mau mở cửa.” Anh tức giận hét lên, nhân viên mải móng đi tìm chìa khóa, chạy lên tầng mở cửa phòng cho anh.
“Anh muốn làm gì!”
“Lãnh Mạn Nguyên, u…” Cô còn muốn nói gì đó nữa nhưng đối phương đã bịp chặt miệng cô lại rồi. Anh chẳng dịu dàng chút nào cả, cắn rách môi cô một cách thô lỗ, nhân lúc cô đang kêu đau đấy, đầu lưỡi luồn vào, quấy rối trong miệng cô, ra sức hít lấy.
Cô không tài nào thở nổi, hai cánh tay bị trói chặt, hai chân cũng bọ đè chặt dưới chân anh, Nhã Lan thu chặt răng lại, ra sức cắn xuống…
Ưm
Một tiếng kêu rên kẽ vang lên, anh rời môi ra, cô giành được không khí. Cố gắng hít thở, ngực cô không ngừng phập phồng. Ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên càng thâm sâu hơn, nhuộm thêm sự giận dữ, cứ như muốn một hơi nuốt sống cô vậy.
“Anh đừng như vậy!” Hai tay cô vẫn không thể cử dộng được, chỉ có thể lên tiếng cầu xin.
“Phải thế nào? Thế này hả?” Tay anh dừng lại trên bộ ngực căng tràn của cô, nắn bóp ở đó.
“Đừng…” Cô bắt đầu thở gấp, giọng điệu run rẩy, cả người run cầm cập, mỗi một tế bào trên người đều sôi sục cả lên, hưởng thụ sự vuốt ve của anh một cách căng thẳng mà lại kích động.
“A —— ” Lực ở tay bỗng mạnh hơn, sự căng tràn của cô bị bóp chặt trong tay, ra sức nắn bóp, cô đau đớn nhíu chặt mày lại, nước mắt cô trào ra.
“Nói cho tôi biết, có bao nhiêu người đã từng động vào cơ thể này rồi.” Anh ra lệnh, dừng sức mạnh đến nỗi như muốn bóp nát cả cơ thể này của cô ra vậy.
“Anh… tên lưu manh…” Cô vừa đau vừa nhục nhã, có cảm giác như bị sỉ nhục sâu sắc vậy.
Loạt soạt một cái, phần ngực vừa được thả racảm giác mát mẻ ập đến, quần áo của cô bị anh kéo mạnh ra, rách thành mấy mảnh, để lộ ra áo ngực màu hồng phấn bên trong.
“Nói!” Anh vượt qua chiếc áo ngực, trực tiếp bóp chặt phần mềm mại của cô, thúc ép cô.
“Một nghỉn, mười nghìn người, đủ chưa?” Sự nhục nhã, xúc phạm ập đến cô, cô giận dỗi hét lên. Nước mắt lại ướt đẫm hai má rồi.
“Vậy thì tốt quá rồi!” Anh vứt áo ngực cô ra một cách thô lỗ, trong lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng thì đã dùng biện pháp như vậy xé rách quần lót của cô ra.
“Anh, đáng ghét, lưu manh, súc vật…” Chửi được gì cô cũng đã chửi hết rồi, nhưng người bên trên kia cứ như không nghe thấy gì vậy, chỉ chăm chăm cởi quần áo trên người cô thôi.
“Anh… đừng như vậy!” Cô muốn cầu xin tình thương, muốn tỏ ra yếu thế, cô nhìn anh từng bước ép lại gần, sợ hãi thu người lại phía sau, kẹp chặt hai chân lại theo phản xạ.
Anh có thể dễ dàng quắp lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, ngăn chặn sự lùi bước của cô. Anh tách hai chân cô ra, tiếp sau đó phải xảy ra những chuyện không còn gì rõ ràng hơn nữa rồi.
“Đừng!” Cô sợ hãi, cô không muốn phát sinh quan hệ với anh trong tình huống thế này, nước mắt lờ mờ, phản ứng duy nhất của cô chính là nhanh chóng bò dậy, cô phải trốn chạy!
“Hóa ea em thích như vầy!” Eo cô bị anh trói buộc lại, anh nhanh chóng dùng tư thế khó chịu nổi nhất mà ngồi lên trên người cô.
“Đừng, a ——” Đột ngột đi vào mà không có chuẩn bị nào, cô đau đớn rít lên. Người sau lưng cứ như không nghe thấy gì vậy, chỉ lo chạy nước rút sau người cô thôi, hết trận này qua trận khác, Nhã Lan cảm nhận được sự đau nhói âm ỉ trong lòng, cô không ngừng rít lên, liên tục chửi rủa, sự đau nhói vô tận giày vò thể xác cô, cuối cùng, người cô mềm nhũn ra, chẳng còn biết gì nữa…
Nhã Lan bị một hồi chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô mở mắt ra, thấy ánh nắng lọt vào từ rèm cửa. Trời sang rồi? Điện thoại ngay dưới giường, trong lớp vải tả tơi, Nhã Lan hơi động người, cảm giác khó chịu mãnh liệt truyền đến từ nửa thân dưới. Cắn cắn răng, cô nhặt điện thoại lên.
“Nhã Lan, cô đang ở đâu vậy?” Là giọng Ẩn Hạo.
“Tôi… ở khách sạn.” Mặt cô đỏ ửng lên, chuyện đêm hôm qua quay lại trong đầu cô.
“Là… Lãnh Mạn Nguyên sao?” Ẩn Hạo ngập ngừng một lúc, hỏi.
Gật gật đầu, cô không lên tiếng, biểu thị ngầm thừa nhận.
“Có đi làm được không? Khác sạn nào, tôi đến đón cô.”
Lãnh Mạn Nguyên sớm đã không biết đi đâu rồi, chỉ để lại một bộ quần áo sạch sẽ, và một ít đồ ăn sáng đơn giản thôi. Nhã Lan không còn lựa chọn nào khác, cô đã bị muộn rồi, hôm qua đã tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, cơ thể cô có hơi yếu ớt. Cố nuốt một ít đồ, cô mong có thể bổ sung lại chút thể lực.
Quần áo Lãnh Mạn Nguyên để lại rất vừa người, cứ như là quần áo đi may vậy.
Lúc ăn xong bữa sáng, Ẩn Hão đã xuất hiện rồi, anh ta chẳng nói gì cả, chỉ đưa cô rời khỏi khách sạn thôi.
“Ya, đó không phải RainbowKing với Quắc Nhã Lan hay sao? Hai bọn họ đúng là như trên báo nói, yêu nhau rồi sao?” Bọn họ lập tức bị nhận ra, không ít người ở phía sau bàn bạc sôi nổi. May mà những người vào khách sạn đều có tố chất cao nên không có ai đuổi theo bọn họ cả.
“Đã vào khách sạn thuê phòng rồi thì chắc chắn không sai đâu.” Một người khác trả lời.
Nhã Lan hơi sự hãi dừng chân lại, muốn kéo dãn khoảng cách với Ẩn Hạo, chuyện của mình mà lại để anh ta gánh, cô tràn đầy cảm giác hổ thẹn.
“Đừng sợ, nào.” Ẩn Hạo thản nhiên giơ tay qua, kéo tay cô lại, cười cười với đám fan đang vây quanh xa xa đấy.
“Trông rất xứng đôi đấy chứ, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.” Có người ngưỡng mộ reo lên.
“Đi thôi.” Trong lúc cô định thu tay lại thì anh ta đã nắm chặt hơn một chút, cười cười với cô, ra hiệu bảo cô yên tâm, “Chúng ta là người yêu, không phải sao?”
“Ừ.” Cố gắng cười cười, cô nghe lời đi phía sau anh ta. Lúc ra khỏi cửa, đám phóng viên trong một góc không thể thấy được đã chụp lại được cảnh này.
Thế là trên báo chí giải trí ngày hôm sau đã đăng bức ảnh cỡ lớn của hai người họ, hai người tay nắm tay, hệt như đôi nam nữ đang yêu đương cuồng nhiệt.
Ẩn Hạo không nhắc đến một chữ nào về chuyện xảy ra đêm hôm đó, Nhã Lan cảm ơn sự chăm sóc của anh ta, sự hợp tác giữa hai người họ ngày càng được kí kết ngầm, những người bên ngoài nhìn vào tình yêu của họ cũng cũng thấy ngày càng đẹp.
Du Tư Phùng từ sau đêm đó cũng mất tăm một thời gian dài, cuối cùng thì trên báo cũng đang tin cậu ta đính hôn cùng con gái của một nhân vật lớn trong giới thương nhân, nhân tiện cũng giới thiệu luôn cậu ta đã tiếp nhận doanh nghiệp của gia đình, trở thành doanh nhân trẻ.
Trên báo, cậu ta mặc bộ lễ phục màu trắng, nắm tay cô dâu, phong thái hiên ngang, đầy vẻ phi phàm. Chiếc kính mới rất đẹp, càng tôn lên đôi mắt nhã nhặn của cậu ta, chỉ có Nhã Lan nhìn ra được rằng trong đó đã nhuốm lên sự sâu lắng và hung ác nham hiểm.
Về chuyện của cậu ta, Nhã Lan cũng chẳng có quá nhiều cảm giác, chỉ là cậu ta từ bỏ sở thích của mình để tiếp nhận sự nghiệp của gia đình, cô ít nhiều cũng cảm thấy đáng tiếc, không thể phủ nhận rằng cậu ta thật sự là một nhân tài thiết kế rất có triển vọng.
Phim quay rất thuận lợi, hôm nay sẽ phải quay cảnh một trận đua xe.
“Đua xe là một kĩ năng sống, cô Quắc chắc phải nhờ người đóng thế chăng.” Nghê Tiên Như bĩu đôi môi đỏ ra, hoàn toàn dung hợp với Khương Uy Thiên trong phim.
“Có lẽ vậy.” Cô không muốn lấy mạng sống của mình ra đánh cược, mặc dù biết lái nhưng kĩ năng của cô trước sau chỉ có thể coi là cấp sơ đẳng thôi.
“Chúng ta cược một ván, ok không?” Nghê Tân Nghi híp mắt lại, chăm chăm nhìn vào cô, đợi cô tiếp chiêu.
“Cược cái gì?” Cô không có quá nhiều hứng thú với chuyện này.
“Cược xem cô có dám đua xe không.” Nghê Tân NHi nói rồi cầm ra một cuốn tạp chí từ sau lưng, đó là cuốn tạp chí Gossip được bán chạy nhất trên thị trường, vì tin vừa nhanh vừa có tiếng nên lượng tiêu thụ trước nay đề rất cao. “Ở đây có một bài báo, nói cô Quắc tình nguyện tự mình tham gia cảnh đua xe ngày hôm nay, nếu như thua thì sẽ mãi mãi rút khỏi giới giải trí.”
Nghê Tiên Như đặc biệt nhấn mạnh ba chữ giới giải trí đó, cô ta nhếch môi lên, cười đắc ý, để lộ ra sự châm biếm vô tận.
Nhã Lan nhận lấy cuốn tạp chí, bên trong đúng như những gì Nghê Tiên Như nói, tiêu đề dùng cỡ chữ to nhất để viết: Cuộc thi đấu giữa tình địch ngày trước, ai thắng, ai thua? Tiêu đề phụ bên dưới viết: Quắc Nhã Lan địch thân thông báo, dốc sức chiến đấu với tình địch không chùn bước.
Cô thông báo thế này bao giờ chứ? Nhã Lan đơ người ra một lúc, sau khi thấy nụ cười đắc ý của Nghê Tiên Như thì mới dần hiểu ra.
“Đây là cô tự mình thông báo đấy, hôm nay sẽ có một lượng lớn phóng viên đến hiện trường quay phim, chẳng còn cách nào.”
Nhã Lan ngây người ra đó, trong đầu cô trống rỗng, chẳng có cách gì hết.
“Nhã Lan, người đóng thế trận đua xe hôm nay sắp đến ngay rồi, cô phải chuẩn bị quay mấy cảnh quay trước…” Ẩn Hạo đi vào, thời gian này, anh ta đề theo sát cô từng bước, dạy cô kĩ thuật diễn.
“Không cần đâu.” Nhã Lan đưa cuốn tạp chí qua, Ẩn Hạo nhanh chóng xem qua một lượt, sắc mặt trắng bạch ra.
“Là ai thông báo.” Anh ta hỏi, giọng điệu chứa đầy sự tức giận.