Bỏ đi, trong lòng Lãnh Mạn Nguyên, cô chẳng qua cũng chỉ là một thứ hàng hóa để trao đổi mà thôi. Lần đầu tiên trao đổi với anh là để lấy đầu tư cho nhà họ Quắc, lần thứ hai trao đổi với anh là để cứu chữa cho Kiên Vỹ, một thân xác trao đổi được nhiều thứ tốt như vậy, nên cảm thấy thỏa mãn.
Nhã Lan nở nụ cười bất đắc dĩ, nét cười cứ đọng mãi trên môi, thật lâu không rời đi.
Lãnh Mạn Nguyên đã ngồi dậy từ trên giường, thân thể còn để trần ngồi ở mép giường, hút thuốc. Thấy bộ dạng chật vật của Nhã Lan, chân mày anh nhíu chặt, gương mặt tuấn tú trầm xuống.
Cô như vậy là sao?
Tôi không phải Nghê Tiên Như. Cô cố tỏ ra bình tĩnh nói ra cái tên này, cảm giác mình giống như một người đàn bà đang ghen tuông.
Lãnh Mạn Nguyên nhìn cô chăm chú hồi lâu, thở ra một vòng khói nhàn nhạt: Đúng vậy, cô không phải cô ấy. Nói xong, anh dụi tàn thuốc, đứng dậy khoác áo choàng tắm rời đi.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Nhã Lan như hình nộm bị rút mất que đỡ, xụi lơ trên mặt đất.
Ngày hôm sau, bọn họ trở lại nhà họ Lãnh. Từ đêm đó trở đi, Nhã Lan cũng chưa từng gặp lại anh. Chỉ có thể qua báo thấy một ít báo cáo có liên quan tới hợp tác của anh cùng các xí nghiệp khác. Cũng may, không có tin xấu nào liên quan tới anh.
Lúc đi ngang qua sân sau, cô nhìn thấy một nhà kính trồng hoa rất đẹp, bên trong trồng rất nhiều Lan hồ điệp, còn có Uất kim hương. Thím Liễu nói cho cô, đây là Tiên Như trồng trước khi rời đi. Nhã Lan cũng từng muốn nghe ngóng chuyện của Lãnh Mạn Nguyên và Tiên Như, nhưng Thím Liễu cũng chỉ kể lại qua loa, dù vậy từ hàng chân mày chất chứa tâm sự của bà, Nhã Lan cũng cảm nhận được tình cảm của Lãnh Mạn Nguyên đối với cô ta.
Khi đó tổng giám đốc còn rất trẻ, khá cố chấp đối với tình yêu, thái độ cũng hết sức nghiêm túc, không giống bây giờ...
Thím Liễu đứng ở bên ngoài nhà kính trồng hoa, nhẹ giọng than thở.
Chìa khóa nhà kính luôn do Thím Liễu cất giữ, có thể thấy được tín nhiệm của Lãnh Mạn Nguyên với bà.
Vào xem một chút đi. Thím Liễu mở cửa, mùi hương thoang thoảng lập tức liền bay tới.
Tôi trước kia từng trồng hoa, đối với chuyện xử lý những loại thực vật này có chút tâm đắc, tổng giám đốc liền giao nhà kính này cho tôi xử lý. Lúc Tiên Như rời đi, những cây hoa nhỏ này vừa mới ra nụ, sau đó nở hoa rồi lại tàn, tàn rồi lại nở hoa, cô ấy cũng không thực hiện lời hứa sẽ quay lại kết hôn với tổng giám đốc. Có một ngày, cậu ấy uống đến say mèm, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy uống nhiều rượu như vậy. Cậu ấy xé hết tất cả những tấm hình của Tiên Như rồi đốt đi, sau này không ai dám nhắc tới Tiên Như trước mặt cậu ấy nữa.
Thím Liễu vừa đi vừa sửa sang lại hoa cỏ bên trong nhà kính, chầm chậm giải thích cho Nhã Lan. Vẻ hiền hòa trên gương mặt thể hiện sự quan tâm của bà đối với Lãnh Mạn Nguyên.
Phía cuối nhà kính, tấm cửa bằng thủy tinh phân ra một gian phòng tập múa, bên trong là pha lê sáng ngời cùng một ít dụng cụ luyện tập cơ bản.
Mỗi ngày Tiên Như đều sẽ tập múa ở chỗ này, sau khi cô ấy đi, gian phòng này không có ai dùng nữa liền khóa lại.
Mặc dù rất lâu đã không có ai dùng, Nhã Lan vẫn nhìn ra được nơi này hằng ngày đều có người tới quét dọn cẩn thận, bên trong không nhiễm một hạt bụi.
Tôi có thể vào trong tập múa không? Nhã Lan cũng là người yêu múa, năm đó bởi vì không có đủ tiền đóng học phí, mới chọn ngành thiết kế thời trang. Bây giờ nhìn thấy một gian phòng tập múa lớn như vậy, đôi chân cô bỗng cảm thấy có chút ngứa ngáy, vô cùng khát khao được bước vào bên trong nhảy múa một phen.
Cô cũng biết múa sao? Trên gương mặt kinh ngạc của Thím Liễu lộ rõ vẻ vui mừng. Vậy thì tốt quá rồi, cứ để không như vậy thật lãng phí quá. Nếu cô thích thì vào ngay đi, đây là chìa khóa, chỉ cần cô muốn tới, lúc nào cũng có thể.
Từ đó, cuộc sống của Nhã Lan có thêm một niềm vui mới. Hết thảy tâm tư phiền muộn của cô đều giải tỏa qua từng điệu múa. Mỗi ngày cô đều múa tới mức mồ hôi đầm đìa, khi thì nhẹ như chim Yến, khi thì đẹp tựa Thiên Tiên, có lúc lại uyển chuyển khiêu gợi.
Nhảy múa giúp cô tạm quên đi thống khổ, quên đi Lãnh Mạn Nguyên, cũng quên đi Tiên Như...