Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 150: Chương 150: Đồng ý phẫu thuật




“Nguyên------” Bàn tay bé nhỏ nắm lấy đôi tay to của anh, đặt lên lồng ngực. “Cảm thấy chưa?” Đây là nhịp tim của em, trong lòng em đều là anh, đập như này cũng là vì anh, em không muốn phẫu thuật, Nguyên, em chỉ cần ở bên cạnh anh đã đủ mãn nguyện rồi.”

“Được rồi.” Lãnh Mạn Nguyên suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

“Nguyên, em yêu anh.” Nhã Lan như một đứa trẻ lại òa vào lòng anh, nước mắt rơi càng nhiều hơn......

Lãnh Mạn Nguyên giữ lời hứa, lúc nào cũng ở bên cô, Nhã Lan chỉ sợ rằng mình ngủ đi sẽ không tỉnh lại, không ngừng nhắc anh, lúc cô ngủ phải gọi cô dậy.

“Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, em muốn mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy anh.” Cô tham lam muốn thức tỉnh từng giây từng phút nhìn anh. Lãnh Mạn Nguyên gật đầu đồng ý, nhưng mà cơ thể cô yếu ớt, không lâu đã ngủ thiếp đi. Cảm giác hơi thở của cô ổn định, Lãnh Mạn Nguyên không gọi cô dậy, mà ra ngoài gọi điện thoại.

“A lô, Đại Hưng, tối nay ba giờ đưa xe đến nha.”

Nhã Lan lần này ngủ rất lâu, từ lúc mặt trời lặn đến nửa đêm, cô trước giờ không ngủ yên bình được như thế, cơn đau đầu cũng không tái phát, cảm thấy rất ổn.

Lúc tỉnh lại, đã nửa đêm, trong phòng yên tĩnh, Lãnh Mạn Nguyên không có ở bên cô, anh đi đâu rồi?

“Nguyên!” Cô gọi, nghĩ rằng anh đi vệ sinh, nhưng mà bên trong cũng không có tiếng trả lời.

“Nguyên!” Cô vội vàng đứng dậy, cố gắng đi xuống giường, tìm hình bóng của Lãnh Mạn Nguyên. Cô sợ hãi, nếu như Lãnh Mạn Nguyên rời xa cô, phải làm sao?

Người ta khi đau ốm chính là lúc yếu đuối nhất, ngay sau đó, nước mắt cô rơi giàn giụa, hoảng sợ không biết làm như nào cho được, chỉ có thể không ngừng gọi tên Lãnh Mạn Nguyên.

“Linh Nhi, sao em đã dậy rồi.” Lãnh Mạn Nguyên từ bên ngoài mở cửa ra, nhìn thấy Nhã Lan đang khóc dưới đất. Vội vàng đỡ cô dậy, lau nước mắt cho cô.

“Em...... cứ tưởng...... cứ tưởng anh...... không cần em nữa.” Nhã Lan lau nước mắt trả lời, bàn tay nhỏ kéo góc áo của anh, tỏ ra yếu đuối mà đáng thương.

“Không đâu, anh mãi mãi sẽ không rời xa em.” Lãnh Mạn Nguyên cương quyết đảm bảo, Nhã Lan lúc này mới nhẹ nhõm, òa vào lòng anh, cười tươi như những bông hoa lê trước mưa.

“Vậy anh đã đi đâu?” Cô bình tĩnh lại rồi hỏi.

“Anh đi sắp xếp một số việc, bởi vì đợi chút sẽ đưa em đến một nơi.” Lãnh Mạn Nguyên trả lời.

“Nơi nào?” Cô tò mò, “Còn chưa đến sáng, trời sáng rồi đi chuẩn bị cũng không muộn mà.”

“Không thể đợi đến lúc trời sáng, chúng ta đi luôn, xe đang ở ngoài rồi.” Lãnh Mạn Nguyên cố ý nói nhanh, cô chỉ nghe thấy anh đang đưa mình xuống tầng. Ở dưới tầng, Đại Hưng đã dừng xe ở đó, nhìn thấy hai người đi đến, vội vàng mở cửa sau xe ra.

“Ông chủ, bà chủ, mời lên xe.”

Lãnh Mạn Nguyên cẩn thận dặn dò Đại Hưng mở điều hòa ở nhiệt độ thích hợp, cẩn thận đưa Nhã Lan đi vào, dựa vào cơ thể anh.

“Đi đâu vậy?” Cô tò mò hỏi, chỉ nhận lại được nụ cười thần bí của anh. “Không nói thì thôi.” Cô mím môi, giả vờ tức giận.

“Đến rồi em sẽ biết, tìn anh, em sẽ rất thích nơi đó.”

Nhã Lan không nhìn thấy gì nhưng vẫn nghe lời gật đầu, dựa vào lòng của Lãnh Mạc Nguyên, thật an toàn, cô bắt đầu ngáp, nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.

“Linh Nhi, Linh Nhi?” Lãnh Mạn Nguyên gọi cô, mở đôi mắt mơ hồ ra, mặc dù không nhìn thấy, nhưng tỏ ra có thể cảm nhận được từng cơn gió mát lạnh ập đến.

“Đây là đâu? Đỉnh núi sao?” Cô thử hỏi, cơn gió mát lạnh thổi vào người, thật thoải mái.

“Đúng vậy.” Lãnh Mạn Nguyên đỡ lấy cô, cẩn thận đi theo cô. “Trước mắt là đỉnh núi, ở đây, có thể nhìn thấy mặt trời mọc tuyệt đẹp.”

Nhã Lan nghe thấy, nở nụ cười tươi. “Em không nhìn thấy, sao có thể nhìn thấy mặt trời mọc.”

“Chẳng phải em từng nói sao? Anh sẽ là đôi mắt của em, hôm nay, anh sẽ từ từ cẩn thận nói cho em về khung cảnh mặt trời mọc, tin rằng em sẽ thấy chân thực hơn cả lúc nhìn tận mắt!” Gió thổi to hơn, tiếng nói của Lãnh Mạn Nguyên cũng tự nhiên to hơn.

“Được rồi.” Cô nghe lời gật đầu, theo sự sắp xếp của anh, ngồi xuống một chỗ bằng phẳng trên một tảng đá trên núi. Lãnh Mạn Nguyên ôm chặt lấy cô, nắm bàn tay bé nhỏ của cô, đỉnh núi buổi sáng sớm có chút lạnh, nhưng cô từ chối mặc chiếc áo khoác ngoài mà anh cởi ra.

“Em muốn cảm nhận thật rõ hơi thở của tự nhiên!” Cô nói, khuôn mặt ánh lên nụ cười hạnh phúc và vui vẻ.

Lãnh Mạn Nguyên không miễn cưỡng, kéo lấy tay cô nói: “Nhìn xem, mặt trời sắp mọc rồi, phía đông là một màu đỏ nhạt!”

“Trông như thế nào, trông như thế nào.” Nhã Lan tỏ ra kích động lạ thường, kéo tay anh, muốn anh miêu tả rõ hơn.

Cứ như thế, hai người ôm chặt nhau, một người hỏi, một người trả lời, trong lòng Nhã Lan hoàn toàn là toàn bộ quá trình mặt trời mọc.

Một cơn gió mát lạnh hơn còn mang theo chút hơi nước ập đến. “Sắp mưa rồi sao? Ngày nắng tại sao lại có mưa?”

“Không, không phải mưa, chỉ là những giọt sương sớm mai thôi.” Lãnh Mạn Nguyên quan tâm gạt những giọt nước trên vai cô nói.

“À, hình như em cảm thấy hơi ấm của mặt trời.” Cô nói.

“Ừm, Linh Nhi, mặt trời có lên cũng phải lặn, em xem mặt trời mọc, lẽ nào không muốn nhìn thấy mặt trời lặn sao?” Giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên thật chân thành.

“Đương nhiên, em đương nhiên muốn xem mặt trời lặn, chúng ta hãy ở lại trên núi, đợi đến lúc mặt trời lặn.” Cô nũng nịu nhưng lần này không nhận được sự đồng ý của Lãnh Mạn Nguyên.

“Không được, chúng ta phải trở về, mặt trời lặn, chúng ta để sau này rồi ngắm. Nếu như em không đồng ý, anh sẽ một mình xem mặt trời lặn.”

“Không, nó thuộc về cả hai chúng ta.” Cô không nghĩ gì, đã từ chối, cô không muốn anh xem mặt trời lặn một mình, cảnh tượng ấy sẽ rất cô đơn.

“Đúng vậy, nó thuộc về hai chúng ta, nhưng bây giờ, em muốn từ bỏ rồi, chúng ta không có cơ hội cùng đi ngắm nữa.” Lãnh Mạn Nguyên run rẩy, cô có thể cảm nhận được sự đau thương của anh. Bỗng nhiên, cô hối hận vì quyết định trước đó của mình.

“Nguyên, vậy thì phải làm sao?” Cô kéo góc áo của anh, miệng mếu máo muốn khóc.

“Tin anh, hãy làm phẫu thuật, đó là hi vọng sống duy nhất của em, tin anh, em nhất định có thể qua được ải này.”

“Thật sao?” Bản thân cô cũng không thể tin.

“Tin anh, tin Uy Vỹ Thiên, em nhất định sẽ không sao.”

“Ừm.” Cô gật đầu, vì muốn ngắm mặt trời lặn với anh, cô nhất định sẽ qua khỏi.

“Em đồng ý làm phẫu thuật rồi, đúng không?” Lãnh Mạn Nguyên xúc động, nắm chặt làm tay cô thấy đau, nhưng mà khuôn mặt cô vẫn vui vẻ cười gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Tốt quá rồi.” Nhã Lan bị anh ôm lên cao, liên tục quay vòng trên đỉnh núi.

“Lạnh quá, trời âm u, sắp mưa rồi.” Đại Hưng rét run người, sau đó nói với Lãnh Mạn Nguyên, “Ông chủ!” Anh ta chỉ tay lên trời, Lãnh Mạn Nguyên hiểu ý gật đầu.

“Chúng ta đi thôi, cẩn thận cảm lạnh.” Lãnh Mạn Nguyên ôm Nhã Lan đưa lên xe.

Khởi động xe và rời đỉnh núi. Anh móc điện thoại ra, gọi điện cho Uy Vỹ Thiên. “Vũ, sắp xếp phẫu thuật ngay, đúng thế, ngay lập tức.”

“Nguyên.” Vừa nhắc đến phẫu thuật, trong lòng Nhã Lan lại hồi hộp, bàn tay nhỏ nắm chặt lại.

“Đừng sợ, tất cả mọi chuyện đều sẽ thuận lợi thôi, chẳng phải em nói muốn cùng anh ngắm mặt trời lặn sao?”

“Ừm.” Cô cẩn thận gật đầu, “Em không chỉ muốn cùng anh ngắm mặt trời lặn, còn muốn cùng anh ngắm trăng, đếm sao.”

“Đúng thế, hơn nữa chúng ta sẽ sinh một đàn con, cùng nhau đếm!” Hai người cùng lên kế hoạch cho tương lai, trong lòng Nhã Lan nhẹ nhàng, về sự sợ hãi chuyện phẫu thuật cũng dần dần tan biến.

Không lâu cô đã được đưa vào phòng phẫu thuật, theo yêu cầu của Lãnh Mạn Nguyên, Uy Vỹ Thiên đồng ý cho anh cùng vào.

“Thuốc gây mê.” Uy Vỹ Thiên nhắc nhở, Nhã Lan hồi hộp, cô hồi hộp nắm chặt tay của Lãnh Mạn Nguyên. “Đừng, đợi một chút.”

Tay của người gây mê dừng lại nửa vời nhìn về hướng Lãnh Mạn Nguyên.

“Nghe lời, Linh Nhi, anh sẽ mãi ở bên em, ngủ một giấc rồi tỉnh lại, em sẽ bình an thôi.”

“Ừm.” Nhã Lan gật đầu, cười ngọt ngào với anh. Lãnh Mạn Nguyên gật đầu với người gây mê, thuốc tê được đi vào cơ thể, Nhã Lan không lâu đã chìm vào giấc ngủ.

“Anh ra ngoài đi, có chuyện gì sẽ gọi anh.” Uy Vỹ Thiên nhìn Lãnh Mạn Nguyên nói.

“Được rồi.” Lãnh Mạn Nguyên biết, ở trong này chỉ càng làm thêm rắc rối cho họ, liền hợp tác đi ra ngoài.

Thời gian trôi đi từng giây phút, bên trong cực kì yên lặng.

“Nguyên!” Thím Liễu từ hành lang chạy đến, trong tay cầm canh đã chuẩn bị sẵn. “Vẫn chưa ra à?”

Lãnh Mạn Nguyên lắc đầu, trong lòng anh rối bời, chiến đấu lâu năm, anh không còn biết sợ hãi là thứ gì, nhưng mà vì Nhã Lan, bàn tay anh đã toát đẫm mồ hôi.

“Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Thím Liễu khuyên. Một chút nữa, Ẩn Hạo cũng nghe được tin tức mà đến.

“Lãnh Mạn Nguyên, anh chăm sóc Nhã Lan vậy đấy hả?” Anh ta lạnh lùng nói ra một câu, trong mắt ánh lên, nếu không phải trong bệnh viện, anh ta đã đánh lãnh Mạn Nguyên một trận tơi bời.

“Con à!” Thím Liễu kích động muốn đến gần Ẩn Hạo. Ẩn Hạo tránh ánh mắt, cách xa bà.

“Nhã Lan, liệu có xảy ra chuyện gì không.” Anh ta đưa mắt nhìn phòng phẫu thuật hỏi.

“Không đâu, không có chuyện gì xảy ra cả.” Hai người đàn ông đều không nói gì, thím Liễu chắp tay lại cầu xin ông trời phù hộ.

Không biết trôi qua bao lâu, cửa đột nhiên mở ra, Uy Vỹ Thiên đi ra ngoài, sắc mặt không được tốt.

“Sao rồi?” Ba người đồng thanh hỏi.

“Có chút phiền phức, máu tụ và khối u đã loại trừ thành công, dẫn đến mất nhiều máu, cần phải lấy máu!”

“Vậy còn không nhanh lên!” Ẩn Hạo và Lãnh Mạn Nguyên đồng thanh hét to.

“Máu đang trên đường đến, không thể nhanh được, cô ấy đợi không kịp nữa.”

“Lấy của tôi đi!” Ba người cùng vén tay áo lên, đưa đến trước mặt Uy Vỹ Thiên.

“Mấy người là nhóm máu gì.” Thời gian gấp rút, anh ta cũng không nói nhiều.

“Nhóm A!”

“Nhóm B!”

“Nhóm B!”

Nhóm máu của thím Liễu và Ẩn Hạo giống nhau, hai người đồng thanh nói.

“Cô Quắc nhóm máu A, của Nguyên hợp, nhanh chóng vào phòng phẫu thuật.”

Lãnh Mạn Nguyên chạy nhanh vào phòng phẫu thuật.

Mọi chuyện quay trở lại sự bình tĩnh, thím Liễu nhìn sang Ẩn Hạo. “Con à.” Bà gọi, đưa tay ra muốn nắm lấy tay anh ta.

Ẩn Hạo cương quyết tránh né nói: “Tôi không có quan hệ gì với bà, đi ra!”

“Con à, xin con......” Thím Liễu vẫn muốn nói điều gì đó, Ẩn hạo chạy ra ngoài bệnh viện không quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.