Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 234: Chương 234: Hỏi tội




“Đó chẳng phải đáng tiếc sao, tớ còn chưa gặp mà, có phải xấu lắm không, nếu không ngại thì cho tớ xem?” Ẩn Đồng nói đùa, nhìn đôi mắt của tự Nguyên dần đỏ lại, biết điều im miệng lại.

“Cậu đến làm gì?” tự Nguyên cầm ly chỉ vào Ẩn Đồng.

“Tớ đến bảo cậu nhanh chóng tìm con gái gì đó của dì Uyển đi, tớ muốn lấy vợ!” Cậu ta nhớ lại mục đích đến đây của mình, cơn tức giận lại nổi lên, thở hổn hển rống lên với tự Nguyên.

“Cô ấy, liên quan gì đến cậu, muốn lấy thì cậu lấy là được, cũng không phải lấy cô ấy.” tự Nguyên nhìn anh ta một cái, lại tiếp tục rót rượu lần nữa.

“Vậy thì không tốt.” tự Nguyên nằm thẳng xuống, nhắm nghiền mắt lại dựa vào lưng ghế, khẽ gọi tên Thành Thành.

““Cái gì Thành ý nhỉ? Vợ bé của cậu cũng có một chữ Thành? Rất kì lạ, con gái của dì Uyển cũng có một chứ Thành, thú vị quá.” Chỉ là, tự Nguyên đã ngủ rồi, hoàn toàn không nghe thấy những lời của anh.

Duy Nhất nhìn Thành Thành gọi tên tự Nguyên thở hổn hển đi ra, Ẩn Đồng cũng không nói đi đâu, đến giờ này cũng chưa thấy về. Thành Thành đã tỉnh lại rồi, đang đòi rời đi.

Từ nhỏ đến lớn, khó khăn lắm mới tìm được một người tuổi tác tương đương mình, lại là một cô gái dễ dàng gần gũi, cô ấy vẫn còn rất nhiều điều luyến tuyến.

“Cô bây giờ chuẩn bị định đi đâu.” Cô vô thức hỏi, vậy mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Thành Thành lại trở nên trắng bệch lần nữa.

Cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không biết.”

“Vậy cô về nhà cùng tôi đi, mẹ tôi rất nhiệt tình, nhất định sẽ thích cô.” Cô nói một cách dường như vô cùng chắc chắn.

“Tôi?” Thành Thành chỉ vào mũi mình, bắt đầu lưỡng lự. Giữa biển người mênh mông, cô đã rời xa khỏi người thân duy nhất, bây giờ, thật sự là không biết có thể đi về đâu.

“Đi đi, tôi rất muốn có một người bầu bạn.” Duy Nhất tiếp tục mời, trên khuôn mặt tràn đầy sự hi vọng.

“Vậy… được rồi.” Cô cuối cùng cũng gật đầu, người con gái trước mắt nhìn trông rất lương thiện, cô tin rằng, cô ấy nhất định là người tốt.

Không tìm được Ẩn Đồng, Duy Nhất chỉ đành bắt xe.

“Đúng rồi, lâu vậy rồi mà vẫn chưa biết cô tên là gì, cô có thể nói tên của cô không?” hai người xuống xe ở một chỗ cách nhà không xa, Duy Nhất mới nhớ đến, bản thân vẫn chưa biết tên của cô.

“Tôi?” Thành Thành lưỡng lự một lúc mới nói: “Thành Thành.”

“Thành Thành? Cô họ Thành? Là chữ Thành nào vậy?” Duy Nhất há hốc mồm, dường như không dám tin vào tai mình.

“Chữ Thành trong thành tín thành thực.” Thành Thành nhìn Duy Nhất một cách kì lạ.

“Cô chính là Thành Thành, con của nhà dì Uyển, Thành Thành?” Duy Nhất kinh ngạc hô lên, không ngờ rằng bản thân có thể dễ dàng tìm được cô như vậy.

“Cô biết tôi sao? Tôi vẫn còn người thân sao?” Khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của thành Thành hiện lên sự kinh ngạc.

“Ừm, có phải cô sống với bà nội ở Italy không?” Duy nhất vừa gật đầu, vừa xác nhận. Nhìn thấy Thành Thành gật đầu liền nắm lấy tay cô. “Thành Thành, chúng tôi tìm cô thật vất vả đó, nhanh lên, tôi lập tức phải đem tin tức tốt này nói cho mẹ tôi.”



“Thằng nhóc này, bao giờ mới về đây? Con của dì Uyển tìm thấy rồi, con cũng không về gặp mặt à?” lại là mẹ gọi đến, tự Nguyên nhíu mày, vẫn ngà ngà say chưa tỉnh, cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ.

“Ồ, con biết rồi.” Cậu trả lời một cách ngắn gọn, rồi cúp máy.

“Cái thằng xấu xa này!” Nhã Lan ở đầu dây bên kia vẫn còn đang mắng, nhưng tự Nguyên nằm trên ghế sofa cũng không có tâm trạng để nghe nữa rồi.

Con gái của dì Uyển tìm thấy rồi, còn Thành Thành của cậu lại không biết đã đi đâu, cô ấy bây giờ còn đang mang bầu, đi lại không tiện, lại không hiểu gì về xẽ hội, thật sự không biết sẽ gặp phải chuyện gì.

Đã phái rất nhiều người đi tìm rồi, bản thân cậu cũng bỏ cả công việc, đi tìm mấy ngày, nhưng đến một chút tin tức cũng không có. Cô ấy cũng không đến mộ của bà nội, cũng không về nước, vậy rốt cuộc đi đâu? Có phải bị người xấu ức hiếp không?

Vừa nghĩ đến những điều này, cậu liền đứng ngồi không yên, bộ dạng cầu cứu dưới chân kẻ xấu một cách đáng thương của Thành Thành in hằn vào trong đầu cậu, không gạt đi được. Cậu không muốn tiếp tục đợi nữa.

Mở điện thoại ra, anh ủ rũ gọi điện thoại. “A lô, là cục cảnh sát phải không? Vợ tôi mất tích rồi, đúng, làm phiền các ông giúp tôi tìm, tôi lập tức mang ảnh đến.”

Nhã Lan thở hổn hển chạy đến nơi Thành Thành ở, lần này cô đến là để hỏi tội. Thành Thành cuối cùng cũng về rồi, sự lo lắng thấp thỏm bồn chồn của họ cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Người trong nhà vui mừng, tổ chức party chào mừng náo nhiệt, không ngờ thằng nhóc này lại không về, lại còn tắt máy của cô, thật là hết chịu nổi mà.

Nghĩ đến Thành Thành cũng thật đáng thương, không biết bị ai ức hiếp, lại có thể mang thai. Chỉ là đứa trẻ này, bất luận hỏi như thế nào cũng không hé răng nửa lời, mà chỉ khóc, Uyển Nhân lo cho sức khỏe của con bé, nên không cho phép mọi người hỏi nữa.

Con bé kiên quyết muốn sinh đứa bé ra, cũng không thể để đứa trẻ sinh ra lại là con riêng, đến bố cũng không có. Nhã Lan đổi hết tội lên người tự Nguyên, nếu như nó tìm giúp, thì con bé cũng sẽ không xảy ra chuyện này, lần này, anh không lấy Thành Thành không được.

Gõ cửa cả nửa ngày, hại cô gõ đến đau cả tay, tự Nguyên mới chậm rãi ra mở cửa.

“Con sao vậy, mở công ty rượu thuốc lá à?” Nhìn đầu mẩu thuốc lá, chai rượu vương vãi khắp sàn, cô dường như không dám tin, con trai phong độ của cô lại có thể trở thành bộ dạng này.

“Có chuyện gì ạ?” tự Nguyên bỏ nắm đấm cửa, đi về phía sofa rồi nằm xuống.

“Con còn nói à.” Nhã Lan đột nhiên nhớ đến mục đích đến đây, giận đùng đùng gọi tự Nguyên. “Mẹ bảo con về tham gia party đón con Uyển Nhân, con thì hay rồi, đến cái bóng cũng không thấy, con định làm phản à?”

Nhã Lan vốn cũng định đi tham dự, chỉ là trước lúc đi thì có việc, mới để Lãnh Mạn Nguyên đi thay, đến hôm nay, cô cũng chưa nhìn thấy mặt của Thành Thành, có điều, cô tin là, Thành Thành chắc chắn là một cô gái xinh đẹp.

Bây giờ có thời gian, cô chuẩn bị kéo tự Nguyên cùng đi gặp Thành Thành, tiện thể xin lỗi với họ luôn.

“Con không rảnh.” tự Nguyên chi buông ra một câu lạnh lùng.

“Không rảnh, tham gia dạ hội cũng không rảnh, uống rượu thì bận lắm à?” Nhã Lan hận là không thể tưới cho anh cả chai rượu, thật là không ra thể thống gì.

“Vợ con mất tích rồi, con phải đi tìm cô ấy.” tự Nguyên kể nỗi lòng ra một cách đau khổ, Nhã Lan ngược lại lại vui mừng hẳn lên.

“Thế này không phải vừa hay sao, con của Uyển Nhân cũng từ nhỏ đính hôn với con, đúng lúc lấy được con bé.”

“Mẹ không biết đâu, cô ấy đã có đứa con của con, đang mang thai con của con rồi đi rồi.”

“Thật sao?” Nhã Lan ngây ra một lúc, vốn dĩ ngày ngày mong ngóng con trai có thể sớm xây dựng gia đình, vậy thì cô có thể sớm ngày được bế cháu rồi, nhưng trước khi đứa cháu đến thì con dâu đã chạy rồi.

Lẽ nào là do kiếp trước cô làm việc xấu gì, ông trời trừng phạt cô sao?

Có điều, Nhã Lan rất nhanh đã lấy lại tinh thần, những người phụ nữ mang thai rồi bỏ đi hầu như đều là nhìn vào tiền con trai cô, lần đầu tiên gặp phải người đá con trai mình, cô không biết nên vui hay nên khóc đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.