Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 229: Chương 229: Hôn cô ấy




“Vâng.” Nhã Lan gật đầu như một đứa trẻ.

“Tốt!” tự Nguyên và Tự Linh cùng lúc vỗ tay.

“Hừm, suýt chút nữa tôi quên, còn phải tìm anh tính sổ.” Nhã Lan lập tức lại như biến thành hổ mẹ, lườm con trai mình.

“Con nói xem con kết hôn tại sao không nói tiếng nào, mẹ trông chờ hai mươi mấy năm rồi, lại có thế ngay cả đến đám cưới của con cũng không thể tham gia.”

“Mẹ, con còn có việc, chuyện này đợi khi nào có thời gian con lại đến giải thích với mẹ.” tự Nguyên nhìn đồng hồ, thời gian cũng không sớm nữa, anh thấp thỏm lo lắng Thành Thành đang ở nhà một mình, liền đứng dậy đi ra ngoài.

“Ẩy, ở lại ăn cơm!” Giọng nói của Nhã Lan bị chặn lại sau cánh cửa, tự Nguyên từ lâu đã nhảy lên xe rồi, tiếng còi vang lên, chiếc xe chạy nhanh như bay.

“Lái xe nhanh như vậy, cũng không chú ý an toàn.” Nhã Lan xoa ngực, cứ tiếp tục thế này, cô sẽ bị thằng con trai này chọc cho tức chết.

“Con nó lớn rồi, em đừng lo nữa, được không.” Lãnh Mạn Nguyên xoa chiếc mũi nhỏ của cô, khuôn mặt của anh tràn đầy sự cưng chiều.

“Ọe!” Tự Linh làm ra biểu cảm buồn nôn, khẽ khàng trở về phòng mình, nhường lại chỗ rộng rãi cho đôi tình nhân này.

“Lo quen rồi, đột nhiên không để em lo nữa, trong lòng khó chịu mà.” Dáng vẻ yếu đuối của Nhã Lan, chiêu này có thể lấy được thương yêu của Lãnh Mạn Nguyên nhất.

“Nếu như không quen, chúng ta lại sinh thêm đứa nữa.” Lãnh Mạn Nguyên đỡ lấy đôi chân nhỏ thẳng tắp của cô, không thể sinh ra mười đứa trẻ thật là sự nuôi tiếc của anh, có điều sức khỏe của Nhã Lan không được ổn định, lúc sinh ra Tự Linh suýt chút nữa xảy ra chuyện, anh không đánh lòng để cô phải chịu khổ,bao nhiêu năm trở lại đây, không nhắc đến chuyện muốn có thêm con nữa.

“Không được, nhiều tuổi rồi mà còn sinh con, khiến người khác chê cười lắm.” Nhã Lan lập tức bĩu môi, lắc đầu. “Bây giờ em muốn tự Nguyên sớm lấy vợ, vậy thì em có thể sớm được bế cháu rồi.”

“Nó không phải kết hôn rồi sao? Muốn bế cháu còn không phải là chuyện sớm muộn sao?” Vuốt ve mũi cô, Lãnh Mạn Nguyên cảm thấy buồn cười vì sự mau quên của cô.

“Đấy làm gì được tính là kết hôn, đến đám cưới còn không có, nhất định là con bé đấy nhìn thấy tự Nguyên có tiền, có năng lực, nên chủ động bám lấy thằng bé, không được, em nhất định phải tìm cô ta, bắt cô ta rời thật xa khỏi tự Nguyên nhà em.”

“Em yêu à, nhưng con trai chúng ta có chủ kiến, chuyện mà nó đã quyết định sẽ không hối hận, nó yêu cô gái ấy cũng tuyệt đối không thể sai đâu, đừng ngang ngạnh nữa.”

“Hừm, thằng con trai xấu xa này!”

Thành Thành sốt ruột đợi ở nhà, từ lúc cảnh sát đi xong, trong lòng cô chưa từng được yên ổn.

Cô gọi điện cho tự Nguyên, cậu an ủi cô một hồi, rồi trở về nhà.

Có phải anh ấy không cần mình nữa không? Cô ấy đột nhiên rất sợ hãi, sợ rằng đột nhiên chỉ còn lại một mình cô, đến nơi nương tựa cũng không có. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hiện lên sự bất an, cô chớp mắt, nước mắt cứ tuôn ra.

Cô ấy khóc òa lên, giống như tự Nguyên thực sự đã không cần cô nữa vậy.

tự Nguyên mở cửa ra, nhìn thấy Thành Thành đang thu lu một góc, nước mắt từ lâu đã ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé, không ngừng rơi xuống, ngay đến nền nhà cũng đọng lại thành một vũng nước nhỏ.

“Thành Nhi, em sao vậy?” anh vội vã chạy lên phía trước, kiểm tra cơ thể cô, không biết tại sao cô lại đau lòng như vậy.

“Có phải lại đang nhớ bà nội không? Thành Nhi, đừng buồn nữa, mấy ngày nữa anh dẫn em đi thăm bà, được không?”

“Em…không phải nhớ…bà nội, em sợ…” trông thấy tự Nguyên trở về, giống như tìm thấy cứu tinh vậy, vùi vào lòng cậu, thút thít kể.

“Sợ gì vậy?” An ủi cô một lúc lâu, cô mới nín khóc, cậu lau nước mắt trên khuôn mặt cô, dè dặt hỏi.

“Em sợ anh không quay về, chỉ để lại một mình em.” Thành Thành vùi vào lòng tự Nguyên. Cơ thể yếu ớt nhỏ bé ôm chặt lấy anh, cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn với sự dựa dẫm của bản thân.

Vỗ về cơ thể nhỏ nhắn của cô, giọng nói dịu dàng của anh mang đến cảm giác an toàn: “Thành Nhi à, em là người anh yêu nhất, anh làm sao có thể để lại em không lo được chứ, em chính là mạng sống của anh, là tất cả của anh, vì em, anh đã chuyển nhượng lại hết sự nghiệp ở nước ngoài của anh rồi, chuyên tâm phát triển trong nước. Anh còn có thể tìm người nhà em giúp em, nếu bố mẹ em vẫn còn, anh nhất định sẽ đến thưa chuyện với họ đầu tiên, đồng thời sẽ tổ chức một đám cưới long trọng.”

“tự Nguyên à, em yêu anh.” Thành Thành cảm động ôm chặt cổ tự Nguyên, hét lớn.



“Alo, tự Nguyên à, gần đây cậu bận gì đấy, bạn gái cậu vẫn chưa tìm thấy à?” Khuôn mặt gian xảo của Ẩn Đồng, ngồi dưới tán ô che nắng, vẫy tay về phía tự Nguyên.

“Cậu vội vàng như vậy gọi tớ ra đây làm gì?” khuôn mặt tự Nguyên tràn đầy vẻ khó chịu, thờ ơ nhìn người bạn thân thời đại học. Bố mẹ của họ là bạn thân, nên họ đương nhiên cũng trở thành bạn thân.

“Xem ra cậu rất nhàn dỗi, không đi tìm con gái dì Uyển à?” Ẩn Đồng vuốt lông mày, trên khuôn mặt có chút ủ rũ.

tự Nguyên lắc đầu ngồi đối diện cậu ta. “Đã cho nhiều người đi tìm rồi, tớ không hiểu về cô ấy, cũng không quen biết cô ấy, thì đi tìm có tác dụng không? Gần đây bận phát triển sự nghiệp trong nước, bận chết đi được.”

“Sự nghiệp trong nước?” Ẩn Đồng như nghe thấy một bí mật lớn động trời vậy, đôi mắt với mí mắt đẹp mê hồn nháy mắt vô số lần, như đang phóng điện vậy. Đôi mắt nam thần được xưng danh trong giới nghệ thuật không phải là cái mác không, tự Nguyên không thể không che mắt mình lại, từ chối sự mê hoặc của cậu ta.

“Không phải ngày trước có thế nào cậu cũng không chịu về sao? Tại sao đột nhiên nghĩ đến sự nghiệp trong nước?”

“Tớ kết hôn rồi, vì vợ tớ, tớ phải về nước phát triển.” câu nói này của cậu giống như một trái bom nặng, suýt chút nữa nổ bay Ẩn Đồng.

“Cậu kết hôn rồi? Cậu điên rồi sao?”

“Sao vậy, cái này kì lạ lắm sao?” tự Nguyên ngoáy tai. “Không cần lớn tiếng thế đâu, người khác còn tường tớ đánh cậu đấy”

“Nói nhanh, con gái nhà giàu nào khiến cậu say mê đến vậy, bằng lòng từ bỏ mọi suy nghĩ, nghe theo cô ấy? Con gái dì Uyển cậu thực sự không cần sao?”

“Tất nhiên tớ sẽ không muốn rồi, một câu nói năm ba tuổi có thể tính sao?” Cầm chặt li rượu cậu uống một cách nhã nhặn.

“Còn có chuyện gì không? Tớ phải về sớm đây, lát nữa Thành Nhi lại lo lắng.”

“Thành Nhi? Vợ cậu tên Thành Nhi à? Cái tên rất hay, giới thiệu cho tớ biết đi.”

“Cút đi! Đừng mong lay chuyển được trái tim cô ấy.” khuôn mặt tự Nguyên lập tức đanh lại, rất nghiêm túc.

“Được, được, tớ đảm bảo, tuyệt đối sẽ không rung động với vợ cậu.” Ẩn Đồng giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng. Sắc mặt của tự Nguyên mới ôn hòa trở lại.

“Đúng rồi, không phải cậu luôn thích Duy Nhất sao? Gần đây tiến triển như thế nào rồi?” Anh nhìn Ẩn Đồng hỏi.

“Gần đây chả biết cô ấy bị làm sao, không quan tâm, cũng không nghe điện thoại của tớ, tớ không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.” Ẩn Đồng lắc đầu, chính là vì chuyện này, cậu ta mới buồn bã đến nỗi muốn tìm Tư Nguyên đến uống rượu.

“Cậu làm em ấy tức giận rồi à?” tự Nguyên híp mắt lại, trong ánh mắt rõ ràng đang đùa giỡn.

“Hôn cô ấy có tính không?” Ẩn Đồng không hề giấu giếm chút nào, anh chịu nền giáo dục nước ngoài, đối với mấy chuyện này cảm thấy vô cùng bình thường.

“Cậu hôn cô ấy? em ấy có tặng cậu cái tát nào không?” tự Nguyên đột nhiên mở to mắt, hỏi một cách vô cùng thích thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.