“Đây là một hôn lễ độc nhất vô nhị trên thế giới với quy mô hoành tráng chưa từng có. Một người đàn ông độc thân hoàng kim trong giới kinh doanh, vô cùng có tên tuổi, mặc dù mới nổi danh mấy năm gần đây nhưng đã thống trị toàn bộ kỳ tài trong thương giới – Lãnh Mạn Nguyên, ông trùm địa sản. Hôm nay là ngày đại hỷ của anh, quả thực là…”
Trong căn phòng trang điểm rộng lớn, một chiếc ti vi màn hình phẳng chiếm cả nửa bức tường. Trên ti vi, các phóng viên đang hào hứng báo cáo về một sự việc có tiếng vang lớn trong xã hội thượng lưu, trong ống kính thỉnh thoảng lại thoáng hình ảnh một số tài liệu, trong số đó có hình ảnh một người đàn ông anh tuấn chính là chú rể của đám cưới ngày hôm nay – Lãnh Mạn Nguyên.
Ha ha, nói đúng hơn, anh chính là chồng tương lai của cô– Quắc Nhã Lan.
Liếc mắt nhìn qua một lượt, ánh mắt của Nhã Lan dừng lại trước hình ảnh của Lãnh Mạn Nguyên, anh ngồi ở đó, giống như một nam thần, khuôn mặt anh tuấn không hề nở một nụ cười, dù chỉ là nhìn qua màn hình nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng thờ ơ toát ra từ anh, thêm vào đó là cái khí phách của kẻ một kẻ vương giả cũng được hiện lên rõ nét.
Nói ra cũng nực cười, cô không hề biết nhiều về người chồng tương lai của mình, thậm chí cô còn chưa gặp mặt anh, tất cả những gì liên quan tới anh cô đều được biết thông qua ti vi hoặc tạp chí.
“Đẹp trai quá!”
“Lại còn trẻ như thế nữa chứ....”
“Quan trọng nhất là có tiền, nghe nói anh ấy là người trẻ tuổi nhất trong danh sách những người giàu có nhất đấy....”
“Có điều, anh ta nhiều scandal lắm, nghe nói, có rất nhiều các nữ minh tinh đều từng có quan hệ với anh ta, nhưng lạ thay anh ta lại chưa từng công khai thừa nhận rằng anh ta có bạn gái.”
.......
Cánh cửa khe khẽ được mở ra, những lời bàn luận vừa rồi của mấy cô nhân viên phục vụ dù là nhỏ thôi nhưng cũng đã lọt vào tai cô không sót chữ nào.
Nhiều tiền, đẹp trai, có thế lực, chuyện tình cảm lằng nhằng....
Những điều cô biết về anh chẳng qua chỉ cũng vậy mà thôi.
Giống như một giấc mơ, cô từng chỉ là một cô sinh viên đại học, bỗng chốc trở thành bà chủ của một tập đoàn nổi tiếng cả thế giới, chuyện tốt như vậy rơi trúng ai đi chẳng nữa chắc cũng đều vui mừng tới mức trong cơn mơ cười mừng rỡ mà tỉnh dậy.
Chỉ là, với Nhã Lan, cô không hề có tâm trạng vui mừng như vậy.
Chiếc váy cưới trắng tinh được khoác lên cơ thể mảnh mai của cô làm phô bày toàn bộ những nét đẹp trên cơ thể, làn da trắng như tuyết, mềm mại như nhung căng mọng và đầy gợi cảm. Trên mặt chỉ trang điểm nhẹ thôi nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến cho gương mặt đó làm rung động lòng người. Chỉ là, nét mặt có phần lạnh lùng thờ ơ đó quả thực không ăn nhập với bộ trang phục cô mặc hôm nay.
Đúng thế, lúc này, tâm trạng của cô không hề tốt chút nào, nếu không phải là bất đăc dĩ thì cô nhất định sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhoẻn miệng cười –nụ cười tuyệt mỹ làm mê hoặc lòng người....
Dù vậy, vẫn không che giấu nổi nỗi buồn và sự bất lực....
“Ồ! Cô dâu đúng là đẹp quá!” Nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh giúp cô chỉnh lại váy cưới không kìm được trước vẻ đẹp của cô mà thốt lên. Đẹp như vậy chẳng trách lại có được tình yêu của tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị, chỉ cần dựa vào một nụ cười thôi cũng đủ để khiến cho trái tim người khác rộn ràng.
Đôi mắt to tròn của Nhã Lan giống như viên đá đen tuyền sáng long lanh, cô thu lại ánh mắt, nhìn sang nữ nhân viên đang giúp mình chỉnh lại váy cưới.
Cô gái này cũng tầm tuổi như cô, nước da ngăm ngăm vàng, ngũ quan cũng được xem, là cân đối.
Nữ nhân viên đó cũng đang dùng ánh mắt ghen tỵ để nhòm ngó tất cả những gì có trên cơ thể cô, chắc là sẽ có những người phải thở dài cảm thấy vì thấy cô một bước lên mây và sẽ có không ít kẻ muốn tranh giành tiếp cận cô để làm thân với Lãnh Mạn Nguyên.
Nếu có thể, cô thực sự....
Thu ánh mắt về, cụp mi mắt xuống, ánh đèn chiếu lên đôi hàng mi tạo nên một đường con hoàn mỹ trên gương mặt. Cô chìm vào trong suy nghĩ của riêng bản thân mình.
Cánh cửa trắng của căn phòng trang điểm khẽ được mở ra, bóng dáng một người thanh niên trẻ với vóc dáng cao gầy xuất hiện ngoài cửa, anh bất an nhìn vào phía trong, do dự vài giây cuối cùng anh vẫn sải bước tiến vào.