Hai tay anh men theo áo lần vào bên trong, vuốt ve da thịt của cô, rồi nhanh chóng tiến tới phần ngực mềm mại của cô.
“Ưm… vẫn đang trên xe mà.” Cô hơi cựa quậy, vẫn còn chút luyến tiếc.
“Anh mặc kệ.” Bàn tay khác nhanh chóng sờ vào váy cô, từ tầng váy tiến vào trong rồi sờ vào trong quần lót của cô, nhẹ nhàng kéo xuống.
“Thế này không hay đâu…” Nhã Lan muốn kéo tay anh ra, nhưng anh lại đã kéo chiếc quần lót xuống rồi, nhanh chóng tiến vào…
“Ô… tư thế… rất kì lạ…” Nhã Lan mềm nhũn như một đống bùn, gắn chặt vào cơ thể của Lãnh Mạn Nguyên, bàn tay đặt vào eo của anh, nhẹ nhàng phát ra những tiếng rên sung sướng.
…
tự Nguyên trở về theo định kỳ, cậu bé đã 3 tuổi rồi, khuôn mặt chín chắn không giống như tuổi.
Nghê Tiên Như cũng đưa con trai về cùng, đúng lúc gặp Dư Hồng Mai ở trên máy bay nên cùng trở về nhà họ Lãnh.
Con của cô ấy mới bập bẹ học nói, nhìn thấy Tiểu Duy Nhất mới chào đời, liền chạy một mạch về phía đó, ôm lấy con bé hôn lấy hôn để.
Uyển Nhân cũng đưa Tiểu Thành Thành đến, mấy đứa trẻ được tụ tập vào một chỗ, vui đùa không ngớt.
tự Nguyên chín chắn nhìn ba đứa trẻ khác, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xíu của Thành Thành. Làn da mềm mại cùng với ngũ quan vô cùng nữ tính của con bé khiến cậu bé rất thích.
Cậu bé cố ý đến ngồi gần Thành Thành, nhìn con bé không chớp mắt.
“Tiên Như, xem ra thằng bé này rất thích Duy Nhất, tên là gì đấy.” Đứa trẻ được thừa hưởng ưu điểm của Nghê Tiên Như và Ẩn Hạo tinh nghịch đi đến bên cạnh Nhã Lan, nhìn con bé chảy nước miếng, cuối cùng không ngừng thơm lên khuôn mặt của con bé.
“Ẩn Đồng.” Nghê Tiên Như cũng không dễ dàng gì mới có thể kéo thằng bé ra khỏi người Nhã Lan, thằng bé lại chạy tung tăng về phía Thành Thành, bắt đầu mở cái miệng đầy nước dãi, cố tình hôn lên Thành Thành.
“Tránh ra, đây là người con gái của tôi.” tự Nguyên ngồi một bên từ đến nãy giờ không nói gì kéo Ẩn Đồng đang chảy nước miếng ra, tuyên bố quyền sở hữu.
Cái nét mặt ấy giống y hệt Lãnh Mạn Nguyên, thậm chí đến đôi mắt cũng giống hệt.
“Hừ, đều do tôi chiều hư rồi.” Dư Hồng Mai xấu hổ kéo thằng bé về, tự Nguyên xua tay, không cho Dư Hồng Mai lại gần.
“Bạn ấy là người con gái của cháu, cháu thích bạn ấy.” tự Nguyên biểu đạt tình cảm đối với con bé một cách rõ ràng lần nữa. Thân hình bé nhỏ đứng chắn trước mặt Ẩn Đồng, không cho thằng bé có cơ hội lại gần.
“Đúng là một thằng bé không biết xấu hổ mà.” Nhã Lan cười cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ xíu mềm như nước của thằng bé, tự Nguyên khó chịu gạt ra.
“Mẹ, đàn ông con trai thì không được để phụ nữ sờ vào mặt.”
Lúc nói ra câu này, thằng bé rất hung hồn, rất có khí thế, Nhã Lan ngây ra ở đó, đờ người ra một lúc lâu, rồi mới cười ồ lên cùng mọi người.
“Đồ quỷ nhỏ, con còn chưa biết người ta có thích con không mà.” Uyển Nhân cười phản bác lại thằng bé.
“Con mặc kệ, người con gái con thích thì chính là người con gái của con, lớn lên con muốn lấy bạn ấy.” cả đám cười đến nỗi suýt chút nữa ngã ngửa ra, Nhã Thanh thở hổn hển không ra hơi.
Đương nhiên Ẩn Đồng nhỏ xíu không muốn tranh cướp với cậu nữa, nó chạy lon ton đến trước mặt Duy Nhất. Hôn chụt cái lên khuôn mặt con bé, hôn mãi đến khi Duy Nhất khóc oa oa.
“Thích…thích..” Thằng bé giơ ngón tay nhỏ xíu ra, chỉ về Duy Nhất đang khóc, rất nhanh đã học được lời của tự Nguyên.
“Ồ, xem ra hai anh em nó đều háo sắc, nhìn thấy con gái đã biết chảy nước miếng rồi.” Trong nhà lại nổi lên một tràng cười, mọi người cười đến nỗi nằm bò ra.
“Mọi người đừng có mà cười, không biết chừng sau này chúng nó lớn lên lại thực sự theo đuổi hai đứa bé gái này đấy. Chuyện có phải như vậy không thì mọi người cứ chờ mà xem.” Dư Hồng mai dự đoán.
“Vậy thì được, tôi muốn Thành Thành trở thành con dâu tôi.” Nhã Lan bế Thành Thành ra trước mặt tự Nguyên, hai mẹ con họ cùng ngắm nhìn tỉ mỉ khuôn mặt đẹp đẽ của con bé. “Sau này lớn lên, chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp, tự Nguyên nhà chúng ta cũng có con mắt tinh tường đó chứ.”
“Ẩn Đồng nhà chúng ta cùng rất giỏi đấy chứ, bé như vậy mà đã biết phân biệt gái đẹp rồi, mẹ ủng hộ con!” Nghê Tiên Như kéo Ẩn Đồng lại rồi ôm Duy Nhất lên.
“Vẫn còn nhỏ mà, ít nhất phải đợi hai mươi năm nữa, trở thành thanh niên trưởng thành, lúc đó, không biết có thể thực sự yêu nhau không.”
Khuôn mặt Nhã Lan tràn đầy sự kì vọng, Uyển Nhân ôm con đi đến. “Duyên phận sớm đã được số phận định sẵn rồi, nếu bọn nó thực sự có duyên, thì cho dù có đi đến chân trời góc bể cũng sẽ đến với nhau.”
“Con muốn có bạn ấy! Bạn ấy chính là người con gái của con.” tự Nguyên vô cùng khẳng định chỉ Thành Thành.
“Muốn có… người …con …gái… ấy…” Ẩn Đồng ôm Duy Nhất, chảy nước miếng học theo lời của anh.
“Được, được, các con có tình cảm sẽ thành người một nhà.” Dư Hồng Mai cười nói.
“Được, được, mấy đứa lớn nhanh lên, ta còn muốn xem hai mươi năm sau, mấy đứa sẽ gặp nhau như thế nào đây.”
Trong nhà họ Lãnh vô cùng náo nhiệt, một đám trẻ con hò hét, gọi, hai mươi năm sau, bọn chúng có thể thật sự đến với nhau không?
NGOẠI TRUYỆN
Nước Mỹ, hai mươi năm sau.
“Hello, bà nội, có chuyện gì ạ?” trong văn phòng sáng sủa, một người đàn ông khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế trong văn phòng, miễn cưỡng nghe điện thoại. Trên bàn của cậu có bày la liệt hợp đồng, còn có một tờ bên trên viết “Bản thừa kế”.
“Con thấy rồi, lại là tài sản thừa kế, con đã nói rất nhiều lần rồi mà, con không có hứng thú với mấy thứ đấy của mọi người, cứ để lại cho em trai đi ạ, con bây giờ đang phát triển sự nghiệp riêng của mình.”
“Không được, con không làm ông chủ lớn gì đâu, con muốn bắt đầu từ bàn tay trắng, công ty của con sắp lên sàn rồi, bà đừng nói nữa.”
“Vâng, là không ảnh hưởng đến công việc của con, nhưng con nói rất rõ rồi, con không làm ông chủ lớn, không nhận bất cứ hình thức thừa kế tài sản nào đâu.”
“Nội à, không cần lo đâu, sinh nhật của bố? OK, con sẽ về mà, vâng, chỉ cần không ép con thừa kế tài sản, con sẽ về đúng giờ. Được rồi, yêu bà.”
Vừa mới cúp máy thì điện thoạt lại reo lên lần nữa.
“Hello. Mẹ à, con biết rồi, vâng, nhất định con sẽ về, con đảm bảo, có điều, mẹ phải đảm bảo rằng, bảo bố con không được ép con thừa kế tài sản nữa, vâng, nếu không con sẽ không về đâu, nói rồi nha.”
Nghe điện thoại xong, cậu ấn số điện thoạt trước mặt, gọi cho thư kí.
“Đi đặt một vé bay về Trung Quốc vào tuần sau.”
Chuyến bay của Lãnh tự Nguyên lúc chín giờ sáng đã hạ cánh đến nơi, trong loa đang nói về thông tin chuyến bay, đồng thời nhắc nhở hành khách chuyến bay, thời gian máy bay hạ cánh ở các chỗ.
“Quý vị hành khách, chuyến bay 737 từ Italy trở về sắp hạ cánh, xin hãy chuẩn bị đón tiếp người thân.” Trong loa phát thanh dùng các thứ tiếng khác nhau để thông báo máy bay vừa hạ cánh, Lãnh tự Nguyên kéo hành lí ngồi trên một chiếc ghế.
Trên người cậu mặc một chiếc áo ba lỗ, bên dưới mặc quên bò, cùng với vẻ đẹp trai, rất có cảm giác như một ngôi sao. Đám con gái đi qua anh đều nhao nhao liếc nhìn, đoán rằng là một ngôi sao từ đâu đến.
“Đó không phải ngôi sao đâu, là người Hoa quốc tịch Mĩ, tôi nhìn thấy bài báo viết về anh ấy trên báo mà, ông chủ lớn, không làm ông chủ lớn, những gì trên báo nói chính là anh ấy, nhà anh ấy rất giàu có, thế nhưng anh ấy muốn tự mình lập nghiệp, hơn nữa đã thành lập một công ty rồi, bên dưới có mấy nghìn nhân viên, đang chuẩn bị lên sàn đấy.”
Một người hiểu chuyện đi qua giải thích cho sự nghi hoặc của đám con gái.
“Oa, thật tài giỏi, người đàn ông như vậy thật hiếm thấy đấy.”
“Đúng đấy, nếu như có thể tìm thấy người đàn ông như vậy, thì tốt biết bao.”
Lãnh tự Nguyên nhíu mày, đối với cậu mà nói, bị một đám con gái ngưỡng mộ vây quanh đã không phải là chuyện mới mẻ gì cả.
Giơ chiếc đồng hồ đáng giá cả mấy trăm tỷ đồng lên xem giờ. Giờ vẫn còn sớm, cậu mở chiếc laptop mang theo người ra, kiểm tra xem tình hình thị trường chứng khoán ngày hôm nay.
Ngoài một nhà kinh doanh đã trở thành công ty quy mô lớn trên thị trường chứng khoán ra, thì công ty đầu tư của anh là vừa mới bắt đầu, còn có hai chuỗi siêu thị nữa đã bước vào giai đoạn kiếm lời, ngoài ra, phòng thiết kế thời trang của anh sắp cho ra mắt trang phục thịnh hàng mùa này.
Không ai biết rằng, cậu còn là một nhà thiêt kế trang phục tài ba, là April có tiếng bật nhất ở Mỹ, mọi người gọi là trụ cột định hướng cho ngành thời trang, chỉ cần là trang phục cậu thiết kế ra, thì ngay lập tức sẽ trở thành mục tiêu săn lùng nhất định của vô số các công ty thiết kế lớn nhỏ.
Đang nhìn thì điện thoại reo lên.
“A lô, rất tốt, coi chừng tiến độ là được, có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi bất kì lúc nào, đúng, buổi trình diễn thời trang hôm đó, tôi sẽ nhanh chóng trở về. Công ty nào? Trước khi buổi trình diễn thời trang vẫn chưa diễn ra, thì không đồng ý công ty nào hết, đúng rồi.” Tắt máy xong, cậu vuốt lông mày, tiếp tục nhìn lên màn hình nhỏ.
Ấn vào mục tiếp theo, trong lúc thị trường cổ phiếu Mỹ sắp kết thúc, cậu bán ra toàn bộ cổ phiếu, ấn một cái, cậu kiếm được ba mươi tư tỉ rồi!
Lại một cuộc điện thoại vang lên. “Có chuyện gì?” Giọng nói của cậu đang cảm thấy rất phiền.
“Không có thời gian, đúng, tôi không gọi điện thoại cho cô, đừng gọi điện thoại cho tôi, nếu không đừng trách tôi chia tay, đúng, cứ thế đi.”
Vừa mới tắt máy xong, lại một cuộc điện thoại gọi đến.
“Alo, mẹ à, con đến sân bay rồi, không cần đâu, lát nữa con tự về nhà, tìm được, mẹ yên tâm đi, được rồi, tối gặp lại sau.”
Lúc cậu tắt điện thoại thì một người con gái thu hút ánh mắt của anh. Người con gái ấy chưa tròn hai mươi tuổi, mái tóc thẳng dài qua lưng như thác nước, ngũ quan đẹp đẽ trên khuôn mặt trắng nõn nà nhỏ xinh của cô ấy, có cảm giác như từ trong tranh bước ra vậy.
Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu trắng thuần khiết, giơ bàn tay thanh khiết lên, như tiên nữ không phàm tục như nhân gian. Hơi ngước mắt lên, vô ý nở một nụ cười với cậu, đủ đế khiến cậu ngây ra trong một giây.
Người con gái này thực sự không tầm thường, so với các cô bạn gái lẳng lơ của cậu, thì lại có một cảm giác khác lạ, cô giống như một tiên nữ không vướng bụi trần, bất kì nơi nào cũng tỏa ra sự thuần khiết, khiến người khác không kiềm lòng được muốn bảo vệ.
Ánh mắt của cô gái ấy nhanh chóng nhìn về phía bà lão cô ấy đang dìu bên cạnh, bà lão ấy khoảng 60 tuổi, mái tóc trắng như tuyết, dường như không được khỏe cho lắm, chốc chốc lại chau mày.
“Nội à, con gọi xe đưa bà đi bệnh viện nha, nhìn nội đau đến như thế này rồi.” Lúc cô ấy lướt qua cậu, nói với bà lão bên cạnh, giọng nói ấy trong veo dịu dàng như bản nhạc.
Đôi mắt cậu không kìm được nhìn theo bóng hình của hai người.
Bước chân của bà lão càng lúc càng chậm, cuối cùng ngã xuống, không ngừng thở gấp, nhìn dáng vẻ ôm ngực của bà, chắc là bệnh tim tái phát.
“Nội ơi, nội sao vậy?” Người con gái ấy chân tay luống cuống, đỡ bà lão bên cạnh dậy.
Lãnh tự Nguyên không một chút suy nghĩ chạy đến: “Nhanh lên, để tôi giúp em, đưa vào bệnh viện.”
Cô gái ấy gật đầu, khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt. Cô ấy theo sau lưng cậu chạy về phía ngoài sân bay.
Lãnh tự Nguyên rất nhanh đã bắt được một chiếc xe. “Nhanh, đến bệnh viện gần đây.”
Ngay sau đó, mấy người đã đến được bệnh viện.