Nhân viên phục vụ không đi theo, cô thẫn thờ đi theo dòng người vào thang máy, ấn tầng mười một. Đến những nơi này đa phần là những cặp đôi yêu nhau, từng đôi ôm chặt lấy nhau, rất ân ái. Trong lòng Nhã Lan càng thêm chua chát, cô lựa chọn quay lưng lại với tất cả mọi người, một mình đứng đối diện với cánh cửa.
“Cô gái, cô có ra ngoài không?” Có người đứng phía sau hỏi. Hóa ra đã đến tầng mười một rồi.
Nhã Lan đi ra khỏi thang máy, ngơ ngác đứng ở tầng lầu như mê cung ấy.
“Nguyên, đừng vội mà, ở đây nhiều người đến lắm.” Âm thanh quen thuộc của Nghê Tiên Như vang lên, những dòng máu trên cơ thể của Nhã Lan đông lạnh lại. Nguyên? Lãnh Mạn Nguyên! Bọn họ đang làm gì vậy?
Đi theo tiếng nói, cô rẽ vào và tìm thấy hai người đang ôm nhau. Lãnh Mạn Nguyên đứng sau lưng cô ta, vội vàng ôm lấy Nghê Tiên Như, hôn cô ta. Nghê Tiên Như cười và liên tục tránh né, cô ta rất tỉnh táo, vốn dĩ không thể thấy rằng cô ta đã say.
Còn Lãnh Mạn Nguyên, như một người đã uống say vậy, không ngừng dựa vào cơ thể của Nghê Tiên Như.
“Nguyên, đừng như vậy, chúng ta đi vào phòng được không?”
Lãnh Mạn Nguyên không nói gì cả, anh không ngừng hôn lên cơ thể của Nghê Tiên Như, thể hiện khát vọng với cô ta.
Nhã Lan như một tác phẩm điêu khắc, ngơ ngác nhìn hai người họ. Một cặp đôi yêu nhau đi qua trước mặt cô, bọn họ không ngừng nói. “Cô gái này thật kì lạ, có phải là não có vấn đề gì không, người ta đang hôn nhau, cô ta lại đứng ngơ người ra đó nhìn.”
Đúng vậy, não cô nhất định là có vấn đề rồi, mới tin những lời nói quỷ quyệt của Lãnh Mạn Nguyên, mới yêu người vô tình vô nghĩa ấy, một người lừa đảo chỉ xem tình yêu là một trò chơi. Nước mắt không ngừng rơi xuống, Nhã Lan quay người bưng mặt chạy về phía sau, thang máy dừng lại, cô cũng không quan tâm là đi lên hay đi xuống mà xông vào.
Thang máy đóng lại che đi ánh nhìn của cô, cô không nhìn thấy Nghê Tiên Như lạnh nhạt đẩy một người đàn ông lạ ra. “Đủ rồi, người cũng đi rồi, đưa quần áo cho tôi, đây, đây là tiền im miệng lại.”
Cô tự mình đi về khu ở mới, đi cả đêm, đến khi bàn chân đau nhói, đầu tê tái, cô mới ngoặt vào căn phòng đơn của mình......
Đoàn phim
“Nhã Lan, tối hôm qua em không ngủ sao? Sao sắc mặt lại kém như vậy.” Ẩn Hạo lại gần, nhìn thấy cô không có một chút tinh thần nào.
“Không.... có gì.” Cô giấu mặt sang một bên, âm thầm gạt giọt nước mắt đang rơi xuống.
“Ai đã bắt nạt em?” Ẩn Hạo kéo cô lại, ép cô đối mặt với mình.
“Không có chuyện gì cả, đừng hỏi nữa được không!” Cô cố gắng kìm nén, nhưng vẫn không thành công, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Hay là do phim sắp kết thúc rồi, không nỡ rời đoàn phim, không sao đâu, đến lúc có phim sẽ mời cô hợp tác tiếp.” Đạo diễn đi vào, trêu đùa nói. Nhã Lan gật đầu, mượn lí do này mà càng khóc to hơn.
“Nhã Lan, em đâu phải là một người đa sầu đa cảm như vậy, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì.” Ẩn Hạo ôm cô vào lòng, hỏi nhẹ, nhưng nước mắt cô lại rơi nhiều hơn.
“Không.... có gì.” Một lúc sau, cô mới khôi phục lại được trạng thái, nhìn thấy mấy cô trợ lý đang lau nước mắt.
“Cô Quắc, hợp tác với cô rất vui, tiếc là phim sắp đóng máy rồi, không biết còn có cơ hội gặp lại cô không.” Trợ lý tạo hình đi lại, cô ấy là một cô gái lương thiện mà lại mềm yếu.
“Có chứ, nhất định rồi.” Cô gật đầu, mới ý thức được thực sự sắp phải tạm biệt đoàn phim rồi.
“Chúng tôi cũng rất muốn hợp tác với cô, cô dịu dàng, không hay nổi nóng, đối xử với chúng tôi rất tốt.” Mấy người trợ lý khác đi lại, đứng thành một đoàn, chỉ có trợ lý trang điểm Văn Văn là đứng ở phía xa kia.
“Được rồi, sau khi đóng máy, chúng ta lại tổ chức cuộc họp báo, đương nhiên, không thể thiếu tiệc ăn mừng, đến lúc đó mọi người chẳng phải lại gặp nhau sao?”
“Được!” Một đám người vỗ tay đồng ý.
“Chuyện gì thế, sao vui thế.” Ngoài cửa, Nghê Tiên Như đến muộn một cách thong dong.
“Chị Nghê......” Văn Văn bước mấy bước đến trước mặt cô ta, nói lại một lượt chuyện vừa xảy ra.
“Vậy thì tốt quá!” Tinh thần của Nghê tân Nhi rất tốt, đôi mắt chuốt mi rất xinh đẹp, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng Nhã Lan.
“Chị Nghê, lúc nào chúng tôi mới được ăn kẹo mừng của chị đây.” Văn Văn cố ý nói to.
“Nhanh thôi, mọi người yên tâm.” Khuôn mặt của Nghê Tiên Như hạnh phúc, tối hôm qua cùng với Lãnh Mạn Nguyên vuốt ve cả đêm, nhất định là rất hạnh phúc. Nhã Lan lắc đầu, muốn lắc bay suy nghĩ này đi.
“Oa, vậy thì tốt quá!” Văn Văn hứng thú vỗ tay, nhưng không hề nhận được sự hưởng ứng từ phía mọi người.
“Bắt đầu quay nào, mọi người tập hợp, mau đi chuẩn bị.” Có người hét lên, mọi người lạnh nhạt tản ra.
“Tiểu Như, em vẫn còn nhớ những lời hôm đó chúng ta nói ở bãi biển chứ?” Tinh Phương trong hôn lễ, ôm chặt lấy Diệp Tiểu Như, xúc động hỏi.
“Ừm.” Diệp Tiểu Như nhẹ nhàng gật đầu. “Nhưng mà, em nói rồi, cả kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, trọn đời trọn kiếp, em đều sẽ lấy anh, làm vợ của anh.”
“Ừm, được!” Trên bục rắc đầy hoa tươi, mọi người đều chúc phúc cho hai người.
“Chúc mừng hai người!” Khương Uy Thiên bước lại, lớp trang điểm đậm của cô ta không còn nữa, chỉ để lại bộ tóc xoăn nhẹ và khuôn mặt mộc.
“Cảm ơn, cảm ơn cô đã nhường Tinh Phương lại cho tôi.” Diệp Tiểu Như chạy lại trước mặt cô ta, nắm chặt lấy tay cô ta.
“Không phải là tôi nhường, là Tinh Phương và cô yêu nhau, tôi không thể xen vào được, chúc hai người hạnh phúc.” Khương Uy Thiên nghĩ thông hết mọi chuyện.
“Cô có dự định gì chưa?” Diệp Tiểu Như và Tinh Phương đan tay vào nhau.
“Đương nhiên là trở về Mỹ, hoàn thành sự nghiệp học tập, sau đó, tìm và lấy một người ưu tú hơn cả Tinh Phương.”
“Được... Ồ...” Mọi người hét lên, tay ba người chụm lại một chỗ......
“Ok, đóng máy!”
Đạo diễn tuyên bố, đoàn làm phim vang lên những tiếng reo hò.
“Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một thời gian rồi.” Các cô trợ lý lại vây lại thành một nhóm.
“Tôi dự tính sẽ đi du lịch.”
“Tôi sẽ về nhà ngủ, mấy tháng rồi không được ăn ngủ đầy đủ rồi, nhất định phải bù lại.”
“Cô là heo à...... A ha ha......” Một túm những cô gái không biết phiền muộn vô lo mà cười phá lên.
“Nhã Lan, sau lần này em dự định sẽ làm gì?” Ẩn Hạo lại gần bên cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Chưa có dự định gì, chắc sẽ nghỉ ngơi một thời gian.” Cô thực sự không biết khi rảnh rỗi cô sẽ làm những gì, bận lại tốt, ít nhất cũng không có thời gian để đau lòng.
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Ẩn Hạo tiếp tục hỏi, Nhã Lan khẽ thở dài, coi như đã ngầm thừa nhận.
“Có liên quan đến Lãnh Mạn Nguyên, đúng không.” Nhã Lan thấy đã bị nhìn thấu những tâm sự trong lòng nên liền quay mặt đi, một lát sau, mới cúi đầu xuống cầu xin, “Có thể cho em chút không gian được không?”
Ẩn Hạo gật đầu một cách khó khăn, để cô lại một mình. Quay đầu lại, “Nhã Lan, anh ủng hộ mọi quyết định của em, nếu như bờ ngực của Lãnh Mạn Nguyên không hoan nghênh em, đừng quên rằng vẫn còn có anh có thể làm chỗ tựa cho em.”
Tại sao anh ta lại đối xử tốt với mình như vậy? Nhã Lan nhớ đến Thành Kiên Vỹ, hắn cũng từng nói những lời như vậy, lúc đó, cô còn cảm thấy rất ấm áp.
“Đừng quên, tám giờ sáng mai tổ chức họp báo đóng máy phim đấy.” Lý Tiểu Thục nhắc nhở, lại nói tiếp, “Cô Quắc, cô là người mới, phải nhớ, dù phóng viên có hỏi gì, cũng phải trả lời, hiểu chưa?”
Gật gật đầu, cô cảm động nhìn Lý Tiểu Thục.
“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, sau này nếu có hoạt động tuyên truyền gì thì công ty sẽ thông báo.” Đạo diễn vẫy tay, mọi người liền giải tán hết.
Nhã Lan và Ẩn Hạo người đi trước người đi sau bước ra khỏi cửa lớn của đoàn phim, gặp ngay Lãnh Mạn Nguyên, anh đang dựa vào cạnh xe, khuôn mặt trầm lắng khi nhìn thấy Nhã Lan, ánh mắt sắc nhọn như chiếc đinh mà nhìn trên người cô.
Ẩn Hạo ôm cô vào lòng mà bảo vệ, Nhã Lan nghe lời không hề phản đối. Mắt nhìn xuống dưới, cô định phớt lờ sự tồn tại của anh.
“Quắc Nhã Lan!” Anh lên tiếng, giọng điệu giận hờn.
Nhã Lan đứng lại, chủ động kéo tay của Ẩn Hạo. “Chúng ta đi thôi.”
“Quắc Nhã Lan, em nói rõ ràng với tôi đi.” Ngay sau đó, kéo cô ra khỏi lòng của Ẩn Hạo, cánh tay mảnh mai rơi vào trong tay của Lãnh Mạn Nguyên. “Tại sao phải tắt máy, tại sao lại không nghe điện thoại của tôi.”
“Chủ tịch Lãnh, mong anh tôn trọng tôi một chút.” Nhã Lan nhắm mắt lại, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
“Tôn trọng cái gì? Lẽ nào không nghe điện thoại, cứ thế mà đi là tôn trọng tôi sao?” Giọng điệu của Lãnh Mạn Nguyên rất nóng ruột, nổi giận đùng đùng như thể muốn thiêu cháy cô vậy.
“Nực cười!” Nhã Lan không thể nhịn nổi mà cười lên, nụ cười ấy như một chiếc gươm sắc, đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng của của Lãnh Mạn Nguyên, cô đẩy tay của anh ra, nói, “Hai người vui vẻ cả đêm, tôi còn phải đợi ở đó cả đêm sao? Tôi không phải đầy tớ của anh, không có nghĩa vụ phải trực đêm cho anh.”
“Em có ý gì! Nói rõ cho tôi biết đi.” Anh như một con sư tử phát cuồng lên, quấn lấy cô không buông. Tay bên này vừa gạt ra được thì tay kia lại bị anh bắt lấy.
“Còn muốn nói rõ gì nữa! Chuyện gì chẳng phải anh là người hiểu rõ nhất sao?” Cô hỏi lại, lúc đầu Ẩn Hạo chỉ đứng ngoài xem, không lại gần, nhưng thấy Nhã Lan tức giận với Lãnh Mạn Nguyên như vậy, anh ta cũng đi lại.
“Đừng động chân động tay với cô ấy như vậy, một người đàn ông bắt nạt phụ nữ thì còn ra gì chứ!”
“Không cần anh quản!” Lãnh Mạn Nguyên quát lại dữ dội, sự tức giận nhấn chìm cả cơ thể. Anh tiến lên một bước, muốn kéo tay của Nhã Lan nhưng lại bị Ẩn Hạo ngăn lại.
“Nhã Lan là bạn thân của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi!” Trong mắt anh ta cũng nhuốm một màu đỏ như lửa, sự tức giận từ Lãnh Mạn Nguyên chạy dài sang anh ta. Hai người họ trợn trừng mắt nhìn đối phương, chẳng bên nào chịu thua bên nào cả.
“Nguyên, chẳng phải tôi đã bảo cậu từ từ nói rồi sao? Sao lại đánh nhau rồi!” Một người từ trên xe bước xuống, hóa ra đó là thím Liễu.
“Nhã Lan, tối hôm qua Nguyên đã tìm cháu rất lâu, điện thoại cô tắt máy, người cũng không về nhà, cậu ấy vừa tức vừa cuống cuồng lên, suýt chút nữa đã lật tung cả thành phố này lên đấy, rốt cuộc cháu đã đi đâu vậy?” Thím Liễu nhìn cô, hỏi.
Nhã Lan như nghe được một câu chuyện cười, bật cười môt cách vô lễ. “Thím Liễu, thím cũng hùa với anh ta để lừa tôi sao, rất vui đúng không? Tối hôm qua anh ta ở đâu, tự anh ta rõ nhất!”
“Sao vậy? Có phải là đã xảy ra hiểu lầm gì rồi không?” Thím Liễu nghi ngờ, nhìn hai người.
“Chẳng có hiểu lầm nào cả, Nhã Lan không muốn gặp anh ta nữa, vậy nên, tránh ra!” Ấn Hạo ngắt lời của thím Liễu, kéo mạnh Nhã Lan rời đi.
“Anh dám!” Lãnh Mạn Nguyên, không để họ rời đi.