“Thành Kiên Vỹ, anh thả con trai và mẹ tôi ra, tôi sẽ qua đó.” Nhã Lan thương lượng với hắn.
“Lại đây!” Thành Kiên Vỹ nâng đứa bé lên càng cao rồi đưa nó ra khoảng không đằng trước, chỉ cần hắn buông tay thì đứa bé sẽ rơi xuống.
Nơi đây là tầng hai, bên dưới mặt đất phủ kín đá vụn, nếu đứa bé rơi xuống, nó sẽ phải chết mất!
“Được thôi!” Nhã Lan trả lời theo phản xạ, cô không dám tưởng tượng đến hậu quả này, giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay Dư Hồng Mai rồi lao về phía Thành Kiên Vỹ.
“Bà, con mụ già, cút sang bên kia cho tôi!” Thành Kiên Vỹ chĩa súng về phía Dư Hồng Mai, ra hiệu cho bà đi ra chỗ khác để không khuất tầm nhìn của hắn.
“Nhanh lên!” Hắn mất kiên nhẫn nhắc lại, tay lắc lắc trong không trung.
“Đừng...” Nhã Lan hoảng sợ trước động tác đó của hắn, đứa bé đáng thương vẫn đang giãy giụa, nhưng không còn sức đâu mà khóc nữa. Nếu Thành Kiên Vỹ không nắm chặt quần áo nó thì đứa bé đã bị rơi xuống từ lâu rồi. Như vậy quá nguy hiểm, Nhã Lan sợ đứa bé sẽ bị rơi xuống thật.
“Cầu xin anh…Thành…Kiên Vỹ, thả nó ra đi rồi anh muốn gì cũng được!” Cô hốt hoảng, chăm chú nhìn vào đứa bé. Lúc này Dư Hồng Mai đứng ở góc cầu thang chứng kiến được toàn bộ.
“Thứ anh cần không nhiều, Lan Lan, chỉ cần em bằng lòng theo anh đi là được rồi.”
“Được, được rồi, anh tha cho họ đi, tôi đi cùng anh…!” Nhã Lan gật đầu đồng ý. Vào thời khắc này, cô còn sự lựa chọn nào khác sao?
Ha ha ha ha…
Thành Kiên Vỹ cười hả hê, dọa cho đứa bé sợ hãi lại òa khóc.
“Đưa đứa bé cho tôi.” Nhã Lan nhào về phía trước định đón lấy đứa bé, Thành Kiên Vỹ nhanh chóng vùng tay về phía sau, người hắn nghiêng một góc rất lớn, đứa bé lại lơ lửng trong không trung đầy nguy hiểm một lần nữa.
“Thành Kiên Vỹ…” Nhã Lan xém chút nữa khuỵu xuống, cô hoảng loạn không dám nhìn tiếp nữa.
“Lại đây!” Nhã Lan chỉ cách hắn vài bước chân, Thành Kiên Vỹ mất kiên nhẫn tiếp tục thúc giục.
“Đưa đứa bé cho tôi.” Nhã Lan đưa tay định đón lấy đứa bé nhưng tay Thành Kiên Vỹ giơ cao quá, cô không với tới được.
“Đưa đứa bé cho tôi.” Cô van xin.
“Linh Linh, chúng ta không cần nó.” Thành Kiên Vỹ lại giơ cao đứa bé trong tay lên.
“Đừng!” Nhã Lan và Dư Hồng Mai đồng thanh hét.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Nhã Lan không chịu nổi cơn đả kích thêm được nữa, người cô mềm nhũn ngã sụp xuống nền nhà.
“Anh muốn em trốn ra nước ngoài với anh, sống một cuộc sống chỉ có hai chúng ta, không ai có thể chia rẽ được chúng ta.” Cuối cùng Thành Kiên Vỹ cũng nói ra điều kiện của hắn, Nhã Lan gật đầu: “Được, được thôi.” Chỉ cần đứa bé được an toàn thì bắt cô chết cô cũng bằng lòng.
“Tốt quá!” Thành Kiên Vỹ vô cùng thỏa mãn, hắn không muốn chậm trễ thêm nữa, “Chúng đi mau thôi.”
“Nhưng đứa bé…” Cô không muốn để nó cùng phải ra nước ngoài chịu khổ.
“Ồ, thứ con hoang này sao?” Mặt hắn hết sức dữ tợn, thù hận nhìn đứa bé. “Em còn trẻ, sau này có thể sinh thêm vài đứa nữa, còn thứ con hoang này, chúng ta không cần!”
“Vâng!” Cô hoàn toàn không hiểu hết ý đồ của hắn, chỉ cần nghĩ đến đứa bé không phải chịu khổ cùng họ, cô bỗng yên lòng hơn. Nhưng hành vi tiếp theo của hắn quả thực khiến cô như muốn chết đi vậy.
Hắn hạ tay xuống, ngay sau đó lại nâng cao lên, ném tự Nguyên về phía Dư Hồng Mai theo đường parabol mà văng thẳng ra ngoài…
“Con---!” Một tiếng thét thất thanh vang lên, Nhã Lan như điên dại định lao ra đỡ lấy đứa bé, ngay lập tức bị Thành Kiên Vỹ giữ chặt lại, bất lực rồi! Trong lúc tưởng chừng đứa bé chắc chắn sẽ chết, một bóng người lao ra ngoài đỡ lấy đứa bé, ôm nó vào trong lòng….
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, đến khi cô tỉnh lại thì không còn thấy bóng dáng Dư Hồng Mai đâu. Như thể có vật gì đó cản lại, mãi lâu sau cô mới cất lên được giọng nói yếu ớt.
“Con…” Nhã Lan tối sầm mắt, chân cô mềm nhũn ra.
Thành Kiên Vỹ giữ chặt tay Nhã Lan, lôi điện thoại ra gọi.
“Đem thứ tôi cần đến đi, không, đích thân cô mang tới. Phải rồi, xuống siêu thị dưới lầu mua ít thuốc mê đến, dùng làm gì thì cô không cần phải quan tâm, yên tâm đi, tôi không có hứng với cô, xong xuôi cô có thể bình an trở về. Trong vòng ba mươi phút phải đến đây, tôi đang ở….”
……
“Sao rồi? Vẫn chưa có manh mối sao?” Tiếng Lãnh Mạn Nguyên vang lớn trong nhà họ Lãnh, anh cầm chặt điện thoại nghe đầu dây bên kia nói.
“Bám theo được rồi còn không mau chặn lại đi! Chặn lại chưa? Không thấy? Sao lại thế được! Chỉ có điện thoại? Tài xế đâu, tôi muốn gặp cậu ấy!”
“Tòa nhà bỏ hoang! Không kịp rồi, lập tức bảo cậu ấy đưa các cậu tới, tôi sẽ đến sau!”
Tắt điện thoại, anh lao thẳng ra ngoài, vội vã lái xe đi.
Sân bay rộng lớn, lộng lẫy, sáng sủa người người tấp lập qua lại, radio thông báo thời gian cất cánh, làm thủ tục check in và các mục cần chú ý của các chuyến bay bằng nhiều thứ tiếng khác nhau. Ở sảnh đợi, người người đang ngồi đợi nhau.
Trong đám đông, một người đàn ông đéo kính râm dắt tay một người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết bước đến quầy làm thủ tục check in. Người phụ nữ thẫn thờ để người đàn ông đeo kính râm che hết nửa khuôn mặt kia kéo đi, hai người họ không nói không rằng chỉ vội vã bước đi.
“Chào anh, phiền anh tháo kính râm xuống một lát.” Nhân viên hải quan lễ phép nói.
Đây là một chuyến bay đi Mỹ. Lúc này, hầu như mọi người đã làm xong hết thủ tục check in, dường như chỉ còn sót lại hai người họ. Nhân viên hải quan vừa dứt lời, một vật gì đó lành lạnh dí sát eo cô ta.
“Đừng nói nữa, cho bọn tôi qua đi!” Người đàn ông uy hiếp, cô nhân viên vừa nhìn thấy súng liền hét lớn.
“A…cướp!” Cô ta sợ hãi ôm lấy đầu, sự việc nhanh chóng kinh động đến bảo vệ ở sảnh chờ, một vài người lao đến.
“Đứng lại, các người không thoát được đâu.” Nhân viên bảo vệ lôi súng ra chặn ở cửa ra. Ông ta vừa dứt lời thì bị dính một phát súng rồi ngã xuống.
Ngay lập tức, cả sân bay nháo nhào lên, tiếng thét chói tai, tiếng bước chân chạy dồn dập, mọi người chen nhau chạy ra ngoài thoát hiểm.
“Đừng cản tao! Không thì tao sẽ cho chúng mày biết tay!” Người đàn ông xốc chiếc balo lên vai, kéo tay người phụ nữ chạy về phía trước.
“Thành Kiên Vỹ, để Linh Nhi ở lại!” Phía sau, Lãnh Mạn Nguyên dẫn một đám người đuổi đến kịp thời, bao vây lại thành một vòng tròn, chĩa súng về phía hắn.
“Hừ! Không ngờ mày cũng nhanh thật đấy!” Thành Kiên Vỹ ngạc nhiên với tốc độ của Lãnh Mạn Nguyên.
“Thả Linh Nhi ra.” Lãnh Mạn Nguyên nhắm súng về phía Thành Kiên Vỹ, chỉ cần hắn động đậy là anh lập tức bắn.
“Lãnh Mạn Nguyên, mày muốn giết tao sao?” Thành Kiên Vỹ không chút sợ hãi, trái lại hắn rất phấn khích.
“Thả Linh Nhi ra, không thì đừng trách tao không khách khí.” Lãnh Mạn Nguyên liếc nhìn Nhã Lan, cái vẻ ngơ ngơ ngác ngác của cô khiến anh cau mày. “Thành Kiên Vỹ, mày hèn hạ quá đi, sao lại bỏ thuốc cô ấy?”
“Vậy thì sao chứ? Tao muốn cô ấy, bất chấp thủ đọan nào đi chăng nữa!” Hắn tuyên bố một cách ngông cuồng.
“Chúng mày muốn bắn thì bắn đi, nhìn đi, thứ tao đeo trên vai là thuốc nổ đặc biệt, chỉ cẩn nổ súng thì cả cái sân bay này bị hủy diệt rồi, a ha ha ha ha, muốn thử không?”
Lãnh Mạn Nguyên bắt đầu do dự, cây súng trong tay anh hơi khựng lại.
Thành Kiên Vỹ chĩa súng về phía Lãnh Mạn Nguyên, anh không phản kích lại mà chỉ ra lệnh cho mọi người trốn đi. Trong một góc khuất, anh đụng phải chân của ai đó.
“Ẩn Hạo!” Anh không ngờ Ẩn Hạo cũng tới kịp.
“Để họ lên máy bay đi, tôi có thể đóng giả làm nhân viên trong đội phi công rồi lên máy bay bảo vệ Nhã Lan, các anh tùy thời cơ mà hành động!” Nói xong, Ẩn Hạo chạy đi mất sang một hướng khác.
Sau khi nổ một tràng súng, Thành Kiên Vỹ thoát thân thành công và lên được máy bay. Cả chuyến bay bị hắn khống chế, hắn để Nhã Lan ngồi hàng ghế đầu rồi nhanh chóng lao đến buồng lái ép phi công cất cánh.
“Vẫn chưa đến giờ bay!” Cơ trưởng nói nhỏ giọng, vì quá sợ hãi nên sắc mặt trắng bệch. Thành Kiên Vỹ đổi sang cây súng liên thanh, hắn mất kiên nhẫn ngắt lời: “Không muốn chết thì phải nghe theo mệnh lệnh của tao, lái mau!”
Phi công hết cách, chỉ đành khởi động máy. Trước mặt là một đám quân đội đang bảo vệ nhân viên sân bay. Chỉ là đã chậm một bước, máy bay đang nằm dưới sự sai khiến của Thành Kiên Vỹ, lao thẳng về phía đám người đó.
Ra khỏi buồng lái, Thành kiệt Vũ đặt mấy trái bom lên các khoang máy bay.
“Không muốn chết thì ngồi im!”
Hắn thỏa mãn vỗ tay, gật đầu, “Phải rồi, không ai được phép có bất cứ động đậy gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, các người sẽ đến Mỹ an toàn!” Tất cả mọi người không ai dám ho he gì, máy bay trượt trên đường băng, chầm chậm bay lên.
Thành Kiên Vỹ chọn ra bốn người phụ nữ nhát gan, gắn lên người họ những loại bom khác nhau rồi bắt họ ngồi ở từng khoang, cả chiếc máy bay hoàn toàn bị khống chế.
Ẩn Hạo mặc đồng phục phi công, ngồi cạnh cơ trưởng.
“Muốn sống thì nghe theo sự điều khiển của tôi.” Cơ trưởng gật đầu liên tục, Thành Kiên Vỹ nhanh chóng quay về chỗ.
Hắn đã lắp thiết bị nghe trộm trong buồng lái, hiện tại chỉ cần bọn họ nói những lời lẽ bất thường thì hắn đều nghe được.
Ẩn Hạo ra hiệu cho cơ trưởng, ông ta lập tức hiểu được, gật đầu mỉm cười, máy bay cất cánh được một hồi nhưng không bay vào đường bay chính xác mà chỉ bay thấp quanh quẩn ở xung quanh thành phố.
Đằng sau, một chiếc trực thăng bám sát theo, người ngồi bên trong chính là Lãnh Mạn Nguyên. Anh cau mày, nhìn chằm chằm chiếc máy bay phía trước để tìm kiếm thời cơ.
Cuối cùng Thành Kiên Vỹ cũng phát hiện ra máy bay có vấn đề, hắn lao tới khoang buồng lái, chĩa thẳng súng vào cơ trưởng.
“Làm cái quái gì mà vẫn bay ở đây? Bay tới Mỹ nhanh lên, bằng không đừng trách ông mày giết chết mày!” Không còn cách nào khác, cơ trưởng đành điều khiển máy bay bay cao lên, xuyên qua các tầng mây. Hiển nhiên, chiếc trực thăng không thể bám sát theo được, Lãnh Mạn Nguyên đành làm liều.