Một tên thuộc hạ chạy đến, đứng ở trước cửa: “Ông chủ Uông, có tín hiệu!”
Lông mày thanh nhã của Uông Minh Thiên nhấc lên, lại dãn ra. “Tín hiệu gì?”
“Cái máy theo dõi vệ tinh từ trước đến nay chưa mở mà ông chủ Lãnh luôn đem theo bên người đột nhiên mở, chúng tôi giám sát theo, hắn ta ở vùng lân cận khu vực này, và chưa đi xa”
Chưa đi xa? Uông Minh Thiên nhìn thuộc hạ một cách nghi ngờ, nếu nhớ không nhầm, thuộc hạ của anh ta và cảnh sát đã bao vây toàn bộ thành phố này, chỉ thiếu chưa đào ba thước đất.
Đào ba thước đất?
Đột nhiên cậu ta có linh cảm, nói với thuộc hạ: “Mau bám theo! Chú ý tình hình bên dưới! Nhất là bãi đỗ xe dưới hầm, hầm đất và tất cả những nơi có thể giấu người.”
Hành tung của Thành Kiên Vỹ nhanh chóng bị theo sát, người theo dõi đắc lực luôn quan sát hành tung của anh ta, Uông Minh Thiên càng cho rằng, Lãnh Mạn Nguyên và Quắc Nhã Lan đang ở trong tay hắn ta.
Hành động của hắn ta vô cùng thận trọng, khi ra ngoài không chỉ ăn mặc cải trang, còn luôn đặc biệt chú ý quan sát tình hình xung quanh một cách cẩn thận. Cũng may người theo dõi mà Lãnh Mạn Nguyên huấn luyện có bản lĩnh cao siêu, mới không bị out, rất nhanh sau đó, nhìn thấy hắn ta mở một cái nắp xuống đường ống nước, chui vào.
Hành động bắt giữ bí mật đã được bắt đầu, Uông Minh Thiên phái người theo dõi lối ra của mỗi một đường xuống ống nước ở trong thành phố, có thể nói là thiên la đĩa võng. Thành Kiên Vỹ nhanh nhẹn giống như một con báo, nhanh chóng đánh hơi được điều khác thường. Hắn ta thay bỏ người bộ quần áo ránh nát, hóa trang thành người khác, từ cửa một cái hang không ai chú ý ở ngoại ô chuồn mất.
Nhã Lan và Lãnh Mạn Nguyên nhanh chóng được Uông Minh Thiên tìm thấy, Nhã Lan đã rơi vào mê man, Lãnh Mạn Nguyên vẫn giữ được sự tỉnh táo. Cả hai người đều đã trúng bệnh dịch hạch, may mà chữa trị kịp thời, Lãnh Mạn Nguyên rất nhanh đã hồi phục sức khỏe. Còn Nhã Lan bị bệnh thời gian dài cùng với không đủ dinh dưỡng, đã rơi vào mê man sâu.
Cô ấy nằm yên tĩnh trên giưỡng, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Cậu bị làm sao vậy, có một người cũng không cứu nổi!” Lãnh Mạn Nguyên điên lên đẩy Uy Vỹ Thiên, ngón tay thon dài suýt chút nữa chỉ vào mặt của Vỹ Thiên. Uy Vỹ Thiên nhíu lông mày, cũng không đánh trả, nếu như không phải đám đông kéo lại, sớm đã bị Lãnh Mạn Nguyên đẩy ngã rồi.
“Bệnh dịch hạch đã phát bệnh, dẫn đến cơ tim suy kiệt, tim đập chậm, có thể sống đến lúc này đã được coi là kì tích rồi. Cô ấy có thể tỉnh lại không, có thể chiến thắng bệnh tật không, chỉ có thể xem bản thân cô ấy.” Khuôn mặt nghiêm túc của Uy Vỹ Thiên đã không có sự ngang ngạnh của trước kia, trên khuôn mặt anh ta có một chút thất bại.
“Cậu nói vậy là ý gì! Nếu như cô ấy tự tỉnh lại, còn cần đến cậu sao?”
“Đó chính là y học, chính là như vậy!” Uy Vỹ Thiên lắc đầu bất lực, Lãnh Mạn Nguyên vô cùng khó hiểu. “Nếu như cậu không tin tôi, có thể tìm bác sĩ khác đến xem, tôi tin cách nói của họ với tôi là một. Nếu như cô ấy nhanh chóng tỉnh lại, còn có khả năng cứu chữa, nếu như, nếu như tiếp tục hôn mê như thế này, mạng sống lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Uy Vỹ Thiên quả quyết cho Nhã Lan án tử, sắc mặt mọi người trong nhà họ Lãnh đều trở nên trang nghiêm, lo lắng vì Nhã Lan. Uyển Nhân vô cùng hối hận, không ngừng trách móc bản thân: “Hôm đó tôi không nên gọi cô ấy đến, hại cô ấy thành ra như thế này, đều tại tôi!”
Đại Hưng xót xa kéo cô vào trong lòng, nhỏ nhẹ an ủi.
“Có cách nào để cô ấy nhanh tỉnh lại không?” Lãnh Mạn Nguyên đau lòng nhìn Nhã Lan nằm trên giường, thấp giọng hỏi. Các chấm đỏ trên mặt cô ấy vẫn chưa hết, các chấm nhỏ đo đỏ khắp nơi có thể nhìn thấy, điểm xuyết trên khuôn mặt không sắc máu của cô ấy, nhìn vào khiến cho người ta đau lòng.
“Cậu có thể thử nói chuyện với cô ấy, kích thích những ham muốn sinh tồn của cô ấy. Có lẽ, có thể khiến cô ấy tỉnh lại.” Uy Vỹ Thiên nói một cách không hoàn toàn chắc chắn.
“Được, các người đi ra đi.” Lãnh Mạn Nguyên không gây thêm phiền phức cho Uy Vỹ Thiên nữa, anh ta khua tay ý nói tất cả mọi người ra ngoài.
Trong cả nhà họ Lãnh, bà Thành lại là người vui nhất. Sự đau đớn của Nhã Lan khiến bà ta có cảm giác vui vẻ về việc báo thù, thứ bà ta hi vọng nhất là Nhã Lan có thể tiếp tục hôn mê mãi mãi, không được tỉnh lại.
“Hừ, đã hại con trai tôi, lại còn khiến chồng tôi tức chết, cô ta đáng đời!” Bà ta chửi rủa, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Uyển Nhân đang bưng nước canh đến trước mặt cung phụng bà ta.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói những lời như vậy, cái chết của ba vốn dĩ không liên quan đến cậu ấy, còn chuyện của Vũ cũng không phải là cậu ấy gây ra.” Uyển Nhân cảm thấy không vui vì bà Thành trách móc Nhã Lan như vậy.
“Chính là cô ta, con hồ ly tinh, hừ!” bà Thành cắt ngang lời của Uyển Nhân một cách độc đoán, đầy hận thù sâu sắc với Nhã Lan.
“Ngày hôm nay tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, đều là do cô ta gây ra, lại còn giả vờ là người tốt trước mắt người khác, đây chính là kết cục của cô ta, ác giả ác báo, không ai có thể tránh được!”
“Mẹ, mẹ không thể nói như vậy, Vũ anh ấy làm như thế là quá đáng rồi, lại tiêm bệnh dịch hạch cho Nhã Lan, hại cô ấy…” Uyển Nhân đột nhiên phát hiện bản thân để lộ ra khỏi miệng, liền vội bịt miệng lại. Bà Thành lại không hề truy vấn, bà ta giống như chưa nghe rõ, chỉ mải tiếp tục chửi Nhã Lan. “Mọi thứ là do cô ta tự chuốc lấy, không trách người khác được, Vũ quá yếu lòng, ta kêu nó giết cô ta, nó không làm, còn muốn giết chết Lãnh Mạn Nguyên và con yêu tinh đó, dù sao cũng tốt, coi như ông trời có mắt, giúp ta trị được con nhỏ đó!”
Uyển Nhân bị lời nói của bà ta dọa đến mức mồm miệng há hốc, đầu óc lờ mờ. “Mẹ, mẹ … mẹ biết… chuyện của Vũ?” Uyển Nhân cho rằng mình giấu rất giỏi, không nghĩ, bà Thành sớm đã biết chuyện Thành Kiên Vỹ đối đầu với Lãnh Mạn Nguyên và Nhã Lan.
Sao bà ta lại biết được? Chẳng nhẽ có quan hệ với Thãnh Kiên Vỹ? Ý nghĩ này khiến Uyển Nhân giật nảy mình, rất nhanh, bà Thành liền chứng thực suy nghĩ của Uyển Nhân.
“Vũ và tôi đã gặp nhau rồi, Vũ Nhi của ta thật tài giỏi, khống chế Lãnh Mạn Nguyên trong lòng bàn tay.”
“Trời ơi, mẹ, những lời như vậy không thể nói linh tinh như vậy.” Uyển Nhân vội đóng chặt cửa phòng, khuôn mặt lo lắng: “Mẹ, sao mẹ có thể anh ta, anh ta có phải là…”
“Nó là gì? Nó là con trai tôi, chồng tôi chết rồi, lẽ nào đến con trai mình tôi cũng không thể gặp sao?” Bà ta hung dữ thô lỗ cắt ngang lời Uyển Nhân, trên mặt có một nụ cười khác.
Uyển Nhân dường như hiểu ra, bà ta có thể thoát ra khỏi nỗi đau mất chồng nhanh như thế là vì cái gì.
Nhưng Thành Kiên Vỹ là một người nguy hiểm, lại đang bị phát lệnh truy nã toàn thành phố, thực sự cô sợ chuyện này lộ ra, đến lúc đó hại đến bà Thành.
“Mẹ, mẹ nghe con, đừng có liên lạc với anh ta nữa, việc này sẽ hại bản thân mẹ đấy.”
“Tôi mặc kệ, nó là con trai tôi, tôi gặp con trai mình thì sợ gì! Còn cô, chồng mình xảy ra chuyện cũng không biết giúp đỡ, cả ngày chỉ ở cùng với Quắc Nhã Lan, đâu có xứng làm con dâu nhà họ Thành chúng tôi!”
“Mẹ…” Uyển Nhân lo lắng, nhưng không biết làm thế nào: “Mẹ mau nói đi, Vũ ở đâu, mẹ, mẹ kêu anh ta mau chạy đi, đừng có quay lại nữa.”
“Ta sẽ không nói với nó đâu!” bà Thành quay đầu nhìn chằm chằm Uyển Nhân một cách hung hãn, “Cô nhớ cho tôi, những lời tôi nói, không được tiết lộ điều gì cho bất cứ ai, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Uyển Nhân do dự mãi, mới miễn cưỡng gật đầu.
“Nhưng, mẹ, mẹ như vậy thực sự không hay chút nào.”
“Cô không cần phải lo, ra ngoài đi. Đúng rồi, còn nữa, sau này ta làm bất cứ việc gì cũng không liên quan đến cô, đừng có cản đường tôi!”
Uyển Nhân nghe lời lùi ra ngoài, lòng cô vô cùng ngổn ngang. Cô có thể kể cho Lãnh Mạn Nguyên việc bà Thành và Thành Kiên Vỹ gặp nhau không? Lãnh Mạn Nguyên bây giờ vô cùng ghét bỏ Thành Kiên Vỹ, ngầm thừa nhận việc ở lại của bà Thành đã là một ân huệ lớn lắm rồi, nếu như biết bà vẫn đang làm những việc như thế này, không biết sẽ đối xử với bà ấy như thế nào?
Uyển Nhân không nhẫn tâm để bà Thành bị giày vò, cô chỉ dám canh cánh ở trong lòng, không dám nói ra nửa lời.
Khi nhìn thấy khuôn mặt không có sức sống của Nhã Lan, cô lại bắt đầu trở nên mâu thuẫn. Nhã Lan là bạn tốt nhất của mình, không nói trước đây, là hiện tại, nếu không có sự giúp đỡ của Nhã Lan, nghĩ đến cũng sớm đã hồn bay phách lạc.
Cô đối xử như vậy với một người bạn thân thiết như chị em, liệu có quá đáng không?
“Uyển Nhân?” Đại Hưng liên tục gọi mấy tiếng, Uyển Nhân đều không có phản ứng gì, cậu không thể không gọi to.
“Ừm? Ờ, chuyện gì thế!” Uyển Nhân hình như đột nhiên bừng tỉnh, ngỡ ngàng nhìn Đại Hưng.
“Em dạo này vẫn ổn chứ, tâm trí để đâu vậy, có phải không khỏe ở đâu không?” Anh chìa ra bàn tay thô ráp, sờ trán Uyển Nhân.
“Em không sao.” Uyển Nhân vung tay qua đầu, cô đuối lý không dám nhìn thẳng vào Đại Hưng.
“Vẫn đang lo lắng cho Nhã Lan à, không sao đâu, cô ấy sẽ nhanh chóng khỏe trở lại.”
Lời nói của Đại Hưng trôi qua tai của cô, nhưng lại không vào màng tai của cô, Uyển Nha lại chìm trong tâm sự của bản thân mình.
Trên tay của Nhã Lan đang cắm dịch truyền, trên người cũng có rất nhiều máy móc, bên trên màn hình hiển thị nhịp tim đập yếu ớt của cô. Cô đã hôn mê mấy ngày rồi, chỉ có thể tiêm chất dinh dưỡng duy trì mạng sống.
Đêm khuya, cửa bị đẩy mở nhè nhè từ bên ngoài, trong phòng vẫn sáng đèn, có thể nhìn thấy rõ chỗ cô ấy ngủ. Một con dao sáng sắc nhọn nằm trong đôi bàn tay, chủ nhân đôi tay đó đang dần dần bước đến trước giường.
Con dao giơ lên cao, đã đến đầu giường của Nhã Lan. Trên tường phản chiếu ra một cái gương, cổ con dao hướng về phía Nhã Lan liền rơi xuống…
“Bà đang làm cái gì vậy?” Lãnh Mạn Nguyên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bóng dáng đó. Anh ta quát to một tiếng, người ngồi ở hàng ghế nhỏ trước giường, quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt mà phấn son không thể che hết được các nếp nhăn.
“Là bà?” Người mà Lãnh Mạn Nguyên nhìn thấy chính là bà Thành, sắc mặt bà ta trắng bệch đi một lúc, rồi lập tức trở lại bình thường. Một cánh tay của bà ta chạm vào trong chăn, mới đứng dậy.
“Ừ, là ta, ta đến xem Nhã Lan thế nào rồi.”
“Thật sao?” Lãnh Mạn Nguyên quan sát mặt bà ta một cách hoài nghi, dường như có thể nhìn ra gì đó từ trên mặt bà ta.
“Thật, chuyện gì vậy, sao con bé lại thành ra như thế này. Hôm đó, Uyển Nhân nói mệt, ta liền bảo không cần nó chăm sóc, nó nhất định đòi gọi Nhã Lan đến chăm sóc ta. Nhã Lan nói muốn mua chút đồ ăn cho ta, rồi xuống dưới lầu, sau đó không thấy quay lại nữa, không ngờ rằng, không ngờ rằng… lại thành ra như thế này.” Ngữ khí của bà Thành thấp dần, một bộ dạng muốn khóc, khiến cho người khác không thể không tin rằng bà ta là thật lòng đến thăm Nhã Lan.
“Ừm, đêm khuya rồi, bà về nghỉ trước đi” Lãnh Mạn Nguyên đáp một tiếng lạnh lùng, ý bảo bà ta rời đi. Bà Thành gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Lãnh Mạn Nguyên nhìn theo bóng hình của Thành mẫu suy nghĩ tìm tòi một hồi, nhìn Nhã Lan vẹn toàn không sao, dành toàn bộ sự chú ý đặt lên trên người đang nằm ngủ. “Linh Nhi, em ngủ lâu như vậy rồi, cũng mệt rồi phải không, để anh ôm em ngồi một lúc.”