“Tốt quá.” Nghê Tiên Như vui mừng, cô ta không ngờ vẫn còn có biện pháp giải quyết hay như vậy.
“Ừ, hay thì hay thật.” Giám đốc tòa soạn đột nhiên xuống giọng.
“Còn trở ngại chỗ nào sao? Tiền sao? Tôi có thể chi trả!” Chỉ cần giải quyết được chuyện này, tốn chút tiền thì có là gì?
“Không phải tiền!” Giám đốc tòa soạn kéo dài giọng nói.
“Vậy thì là gì? Ông nói mau đi.” Nghê Tiên Như sốt ruột. Giám đốc tòa soạn đứng dậy, tiến về phía cô ta, cô ta cũng đứng dậy theo, nôn nóng nhìn ông chằm chằm.
“Cô biết đấy, sai khiến phóng viên không dễ dàng gì, tôi phải bất chấp mạo hiểm đi thuyết phục anh ta, chuyện này khá là hóc búa, nhất định phải giải quyết cẩn thận, bảo đảm tuyệt đối không thể có sơ xuất gì.”
“Ừ.” Nghê Tiên Như xúc động gật đầu, cô ta hài lòng khi giám đốc tòa soạn có thể nghĩ được chu đáo như vậy.
“Cho nên….” Giám đốc tòa soạn đặt bàn tay to béo lên vai Nghê Tiên Như, cô ta bất mãn động đậy bả vai. “Cô xem, đi vội vàng như vậy, dây áo bung ra rồi đây này.” Bàn tay to béo không hề rụt lại mà còn chạm lên dây áo bị bung ra trên vai cô ta.
“Ồ, để tôi.” Cô ta muốn lùi lại nhưng bàn tay của giám đốc tòa soạn không chịu buông ra. “Để tôi, để tôi, phần này thì tôi thạo nhất rồi.” Tay ông ta cứ thế mà sờ lên vai cô ta.
“Tránh ra!” Hiểu được ý đồ của ông ta, Nghê Tiên Như tức giận hất tay ông ta ra.
“Cô Nghê, tôi chỉ nói đến đây thôi, bây giờ đâu đâu cũng có những quy tắc ngầm, cô vào đoàn phim, giữa cô và đạo diễn cũng không hẳn là không có, việc này thì tôi không quan tâm nữa. Tóm lại, nếu muốn giải quyết vụ này cô phải nghe theo tôi.” Giám đốc tòa soạn quay ghế ngồi.
“Ông….” Lần đầu bị làm nhục như vậy, Nghê Tiên Như giận giữ chạy ra ngoài.
Làm thế nào đây? Cô ta căm phẫn, không muốn trở thành con mồi của tên giám đốc tòa soạn kia, cô biết người đàn ông này không khác gì Thành Kiên Vỹ, một khi đã thuận lợi sẽ lại tiếp tục uy hiếp cô ta. Cô ta đã dính một lần rồi sẽ không có lần thứ hai nữa đâu.
Huống hồ, người kiêu căng như cô ta đã từng vứt bỏ một người ưu tú như Lãnh Mạn Nguyên, thì sao có thể để ý đến tên tai to mặt lớn như lợn kia được chứ? Cô ta biết, dụng ý hôm nay sẽ đẩy cô tới hố sâu, sự nghiệp nghệ thuật của cô ta có thể chấm dứt từ đấy!
Chuông điện thoại lại vang lên, cô ta bực dọc bắt máy.
“Ẩn Hạo, chuyện gì vậy?” Sắc mặt cô ta vô cùng khó coi.
“Tiên Như, đó là thật sao?” Đầu dây bên kia Ẩn Hạo không tin nên muốn hỏi xác nhận.
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, nếu anh cảm thấy bị hãm hại thì có thể cho người đến tố áo tôi!” Cô ta hung dữ tắt điện thoại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô ta không hề biết Thành Kiên Vỹ cần thuốc mê để làm gì, chẳng qua là bất đắc dĩ đi làm thủ tục xuất ngoại cho hắn nên tiện đường đem tới. Cho đến khi thấy Nhã Lan ngất trên giường cô ta mới hiểu ra sự việc bất thường này, nhưng tất cả đã quá muộn.
Cô ta chỉ có thể lén lút trốn đi, vốn tưởng rằng sẽ không có ai biết được việc sai phạm của mình nên cô ta tỏ ra như chưa có gì xảy ra. Ngờ đâu, “đám chó săn” ở nơi vắng vẻ kia lại theo dõi được cô ta.
Nhà họ Lãnh.
Nhã Lan đọc được bài báo đó, cô không những không căm giận Nghê Tiên Như, trái lại cô lại bắt đầu lo lắng cho cô ta. Vụ việc này ảnh hưởng cũng không nhỏ đến cô ta, không biết bây giờ cô ta ra sao rồi.
Nhã Lan lo lắng, gạt điện thoại lên.
“Tiên Như? Nhã Lan đây.”
“Quắc Nhã Lan, cô gọi đến để hỏi tội tôi sao? Hỏi đi, hỏi đi, tôi sợ gì chứ?” Nghê Tiên Như gắt gỏng ở đầu dây biên kia, không những không xin lỗi còn không ngừng mắng chửi Nhã Lan, “Cô là gì chứ, tôi nhìn cô là đã thấy ghét!”
“Tiên Như, cô hiểu lầm tôi rồi.” Nhã Lan muốn nói cho cô ta rằng cô chỉ đồng cảm, muốn biết một chút về tình hình của cô ta.
“Hiểu lầm? Chẳng phải cô muốn thấy kết cục như vậy sao? Bây giờ tôi thực sự bị đánh bại rồi, sẽ không bao giờ xuất hiện ở đoàn phim nữa, cô hài lòng chứ? Tôi bị phỉ báng rồi, cô cười đi chứ!”
“Không phải vậy, cô ra khỏi đoàn phim thật sao?” Nhã Lan vô cùng lo lắng.
“Ra khỏi đoàn phim thì sao chứ? Cô đạt được mục đích rồi, hài lòng chứ?”
“Tôi không muốn như vậy, tôi chỉ muốn….”
“Đừng nói nữa, chẳng phải cô muốn xem kịch vui hay sao? Xem đi, xem đi!”
Nghê Tiên Như không để cô nói xong thì đã tắt máy. Nghe những tiếng “tút tút” từ đầu dây bên kia, Nhã Lan lo lắng. Tuy giữa cô và Nghê Tiên Như đã có không ít những mâu thuẫn, nhưng biết được chuyện này sẽ hủy hoại sự nghiệp của Nghê Tiên Như, cô có chút xót xa.
Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì nữa.
Lúc này, Ẩn Hạo bước vào, mang theo vẻ mặt âm trầm.
“Hôm nay anh được nghỉ sao?” Nhã Lan không ngờ vào thời điểm này anh ta lại xuất hiện ở nhà họ Lãnh.
“Tôi… từ chối bảng thông cáo rồi.”Ẩn Hạo có chút buồn bực.
“Sao vậy?”
“Mẹ tôi đâu?” Anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng thím Liễu đâu.
“Ra ngoài rồi, đi xem nhà với bác Dư rồi.” Dư Thiện Trình định mua phòng tân hôn, hai người họ đã đi từ sớm rồi.
“Ờ.” Anh ta ngồi xuống không nói gì.
“Sao vậy, đến tìm thím Liễu sao?” Nhã Lan bước đến đưa cho anh ta một ly nước.
“…” Anh ta uống vài ngụm rồi lặng im không nói gì.
“Hôm nay anh không bình thường nha!” Nhã Lan đưa ly trà nhài lên, uống một ngụm nhỏ, chăm chú nhìn Ẩn Hạo ở đối diện. Chân mày anh chau lại, từng lọn tóc vẫn ngang tàn dựng đứng trên đỉnh đầu, ngang ngạnh mà lại hoạt bát.
“Cô nghe qua chuyện của Nghê Tiên Như chưa?” Ẩn Hạo ngẫm nghĩ một hồi mới chậm rãi nói, đôi mắt anh xanh thẳm, trong suốt.
Nhã Lan gật đầu, chỉ vào điện thoại. “Vừa mới gọi cho cô ấy, tâm trạng vẫn rất tệ.”
“Đương nhiên rồi, chuyện này liên quan đến tương lai của cô ấy mà.” Anh ta bứt bứt cọng tóc trên đầu rồi nằm xuống ghế sofa. “Tôi nhận được thông báo của công ty, ba giờ chiều nay, công ty chuẩn bị buổi họp báo cho cô ấy để nói rõ về chuyện này.”
“Vậy…cô ấy sẽ nói thật chứ?” Nhã Lan lo lắng hỏi.
“Cũng có thể, con người cô ấy không dối trá, nên có thể cô ấy sẽ thừa nhận.”
“Điều này không có nghĩa là sự nghiệp của cô ấy kết thúc từ đây?”
“Cũng có thể.” Nét mặt Ẩn Hạo khựng lại, Nhã Lan cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Có cách nào cứu vớt được không? Dù sao cũng không thể vì chuyện này mà phá hỏng tương lai được.” Nhã Lan hoàn toàn quên đi những ân oán trước đây.
“Có thì có, nhưng cần sự giúp đỡ của chúng ta.”
“Nói mau đi.” Cái tên Ẩn Hạo này từ lúc nào mà lại nói chuyện không rõ ràng như vậy chứ?
“Cô thực sự sẵn lòng giúp cô ấy sao?” Anh ta bất ngờ. “Vì cô ấy mà cô và Lãnh Mạn Nguyên suýt nữa thì rời xa nhau đấy.”
“Chuyện đã qua rồi, còn nhắc đến làm gì, cô ấy cũng vì bất đắc dĩ.” Lòng độ lượng của Nhã Lan khiến Ẩn Hạo cảm động.
“Quả là không nhìn nhầm cô, đáng tiếc là thứ tốt đẹp thì lại về tay Lãnh Mạn Nguyên.”
“Ôi chao, anh đừng đùa nữa, nói mau, làm sao có thể cứu được cô ấy đây?” Nhã Lan vội vàng thúc giục.
“Hôm nay phóng viên sẽ…” Hai người ghé sát tai nhau thì thầm.
Nhận được thông báo được công ty sắp xếp cho một buổi họp báo, đầu óc của Nghê Tiên Như hoàn toàn mơ hồ. Cô ta nên giải thích như nào đây? Cô ta không rõ là mình đã bước vào phòng họp như thế nào, chỉ nhớ cánh cửa vừa mở ra, vô số máy quay chĩa về phía cô ta, ánh đèn flash rọi nhức mắt.
Cô ta dụi dụi mắt, chưa kịp ổn định chỗ ngồi đã có người hỏi.
“Cô Nghê, xin hỏi, trên báo viết là thật sao?”
“Cô Nghê, cô và ngài Lãnh từng yêu nhau sao? Mục đích cô làm như vậy là để trả thù sao?
“Cô Nghê, nghe nói mục đích cô trở về ngoài việc tham gia sự nghiệp nghệ thuật ra, vẫn còn mục đích nữa là quay lại với ngài Lãnh sao? Còn có cơ hội nữa không vậy? Có phải vì sự chen vào của cô Quắc Nhã Lan khiến cô canh cánh trong lòng?
“Cô Nghê….”
“Cô Nghê….”
“Cô Nghê, cô Nghê, cô Nghê….”
Bị nhấn chìm trong những âm thanh ấy, Nghê Tiên Như ngồi ở đó trơ trọi như phạm nhân đang bị người ta phê phán. Trước cảnh tượng này, cô ta vô cùng bất lực, hai tay đan chặt vào nhau toát ra mồ hôi lạnh, trước nay chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, cô ta thấy vô cùng xấu hổ, không biết phải nói gì.
“Cô Nghê, cô Nghê, cô Nghê….” Phóng viên bên dưới sốt ruột không ngớt gọi cô ta, thậm chí có người còn đứng dậy chạy tới trước mặt cô ta, cũng may là có bảo vệ ngăn lại kịp thời.
Khóe mắt Nghê Tiên Như cay cay, đầu óc cô ta trống rỗng, cô ta không chuẩn bị gì, cũng không biết trả lời như thế nào.
“Nghê Tiên Như, cút đi, cút đi!” Cánh cửa đột nhiên bật ra, đám người ùn ùn kéo đến, phía sau còn giơ cao tờ áp-phích của Ẩn Hạo và Nhã Lan. Ai nấy mặt hằm hằm hừ hừ, ào ào lôi những rau củ và trứng gà chuẩn bị sẵn ra ném về phía bàn chủ tịch chủ trì cuộc họp.
Nghê Tiên Như hoảng sợ, ngây người nhìn về bên đó, quên cả né tránh đi. Một quả trứng gà ném thẳng vào đầu cô ta, vỡ vụn, chảy ra thứ chất lỏng dính nhớp. Không ít những rau củ thối rữa cũng bị ném vào người cô ta, khiến cho bộ quần áo cô ta đang mặc trở nên nhơ nhuốc.
Cô ta đứng dậy, lấy tay che đầu rồi liên tục lau đi những thứ dơ bẩn trên người. Thế nhưng những thứ dơ bẩn được ném đến ngày càng nhiều.
Đám bảo vệ kịp thời lao đến, vây quanh che cho lấy cô ta, đám phóng viên nhao nhao giơ máy quay ghi lại khoảnh khắc hiếm có này.
Vậy là lại có sự việc mới xảy ra, bọn họ tức thời quên đi vấn đề mấu chốt, ra sức nhấn máy ảnh, thậm chí còn có người đang hét, “Cô Nghê, mời cô đứng lên một chút để chúng tôi chụp ảnh.”
Một vài phóng viên khác chen vào dòng người, đến phỏng vấn đám fan hâm mộ đang căm phẫn.
Đám fan hâm mộ vây lại thành một bức tường kiên cố, bảo vệ và đám nhân viên ra sức cố gắng nhưng vẫn không thể đẩy họ lùi được họ.
“Nghê Tiên Như, cút đi! Nghê Tiên Như, cô chết đi!...” Đám fan hâm mộ phẫn nộ tiếp tục ném đồ vật lên, ngay lập tức khắp người đám bảo vệ nhuốm đầy các loại màu sắc, nào là vàng, là xanh, trông nhếch nhác vô cùng. Nhưng lại không thể ném được đến Nghê Tiên Như đang ở giữa vòng vây của đám bảo vệ.
“Chao ôi, thưa các khán giả, các bạn thân mến, chuyện này có đúng là thật hay không, chúng ta hãy cùng nghe Nghê Tiên Như- người có liên quan trong chuyện này nói nhé!” MC chen lên trước máy quay, trên mặt vẫn còn vết dịch trứng gà, nói to.