Từ sau đêm đó, Lãnh Mạn Nguyên và cô không nói thêm với nhau câu nào nữa, chó dù thích thoảng giáp mặt, cũng đều như nhìn mà không thấy. Nghê Tiên Như không biết đã đi đâu, lại biến mất rồi.
Nhã Lan câu thời gian hết sức có thể, đợi đến khi Lãnh Mạn Nguyên đi làm rồi mới xuống lầu.
Chuyện người mẫu mặc dù đã xác định xong, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, Nhã Lan chung quy vẫn phải dành thời gian đến trường sắp xếp chuyện tiến hành diễn tập với các em khoá dưới.
Thời gian trôi đi gấp rút mà lại bận bề, buổi trình diễn thời trang tốt nghiệp được tổ chức vào tối nay. Vừa mới tiến hành diễn tập thêm một lần nữa với các em khoá dưới, và tiến hành sửa đổi đơn giản tuyến đường và thứ tự ra sàn diễn, mọi thứ gần như hoàn mỹ, Nhã Lan cuối cùng cũng thở một hơi thật dài. Tối nay sẽ biết kết quả cuối cùng, mặc dù cô có phần nắm chắc, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“ Sư tỉ, bọn em đi ăn cơm trưa đây, chị muốn đi cùng không?” Buổi trưa, các em khoá dưới cởi trang phục trên người xuống, hỏi cô.
“Thôi, chị còn có việc khác, tí nữa rồi tính.” Nhã Lan thân thiện từ chối lời mời của họ, một mình đi ra bên ngoài trường học. Thực ra cô không bận chuyện gì hết, chỉ là muốn dành chút thời gian này đi dạo. Áp- phích của RainbowKing trên đường càng ngày càng nhiều, hầu như trần ngập mọi góc.
Có một giọng nam du dương bay ra từ trong siêu thị, sắc nét, buồn bã, nồng nàn và phóng khoáng. Nhã Lan không kìm được phải vểnh tai lên nghe.
“ Bài hát mới của RainbowKing, thật là hay.” Một đôi nam nữ bước qua bên cạnh, nói.
Nhã Lan phát hiện,bên ngoài tiệm băng đĩa hình như toàn là dán poster của anh, vị trí rõ mắt nhất, là đĩa hát in hình đại diện của anh. Người đi qua lại tấp nập, trong tay cầm đĩa hát của anh, miệng đang nói chuyện liên quan tới anh.
Cửa rạp chiếu phim, đang chiếu đoạn trailer của bộ phim khung giờ vàng tối nay, vai chính hình như đều là RainbowKing. Diện mạo toả sáng của anh nằm ở vị trí trên cao chỗ hút mắt nhất trên đầu rạp chiếu phim, bên dưới không ít người hâm mộ đang dừng lại chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhã Lan cùng lúc phát hiện, poster của Nghê Tiên Như cũng xuất hiện rồi, xen lẫn ở giữa RainbowKing, trên poster dùng kiểu chữ lớn nhất viết: Hoàng hậu giới kiểu vũ ngày trước, thiên hậu giới phim ảnh ngày nay, hết mình với vai diễn, tranh tài cao thấp, bên dưới là chữ kí Nghê Tiên Như chính tay viết.
“ Các cậu biết không! Lần đầu tiên cô ấy đóng phim chính là hợp tác với RainbowKing đấy.” Một người chỉ vào tấm áp phích nói với người bên cạnh.
“ Nghe nói trước đây cô ấy khiêu vũ, luôn phát triển ở bên nước ngoài, hình như rất nổi tiếng, còn giành được rất nhiều giải thưởng, không ngờ bây giờ chuyển về trong nước phát triển sự nghiệp diễn xuất.” Một người khác bổ sung.
“Chắc mọi người không biết, cô ấy, cô ấy và RainbowKing là quan hệ bạn bè tốt nhiều năm, có sự giúp đỡ của anh ấy, nhất định sẽ thành công ngay lần đầu.
“Không phải nói lần này sẽ không hợp tác với nghệ sĩ sao? Có người nêu ra thắc mắc.
“Chắc anh không biết đấy, trong phim cô ấy đảm đương vai nữ thứ, người ngoài ngành mà họ ám chỉ, là nữ chính.
“Vậy sao? vậy sao? Không biết người nào lại có may mắn như vậy, có thể dành được cơ hội diễn chung sân khấu với RianbowKing.”
Mọi người đang mồm năm miệng mười nghị luận. Nhã Lan không hề hứng thú với những thứ này, Nghê Tiên Như từng nói cô ta sẽ sẽ triển theo nghê thuật, xem là là thật, điều này cũng báo trước cô ta nhất định sẽ ở lại trong nước, không rời đi nữa.
Nghĩ tới đây, cô liền cảm thấy tâm trạng trở nên không thoải mái. Cuộc cãi vã với Lãnh Mạn Nguyên hôm đó lúc nào cũng vang bên tai, lúc cô chất vấn tình cảm của anh đối với Nghê Tiên Như, anh âm thầm thừa nhận đã đúng, điều này đủ để nói rõ, tình cảm giữa bọn họ rất thắm thiết. Chí ít, Lãnh Mạn Nguyên vẫn còn thích cô ta.
Chắc gần đây Nghê Tiên Như mất tích là đi sắp xếp chuyện đóng phim rồi, Nhã Lan không thể không thừa nhận, cô ta là một người rất giỏi, cho dù không tính tới những độ khó của hạng mục trò chơi kia, chính tấm ấp phích trước mắt này thôi, đầy cảm giác chuyên nghiệp, căn bản không nhìn ra được là một người mới bước chân vào làng giải trí.
Tìm một quán yên tĩnh, Nhã Lan quyết định ăn chút gì đó.
Giờ này, trong quán chẳng có mấy ai, đã qua thời gian ăn trưa từ lâu, đa số mọi người đều đã đi làm rồi. Trong quán yên tĩnh chỉ có tiếng tivi, trong đó truyền tới một bài hát hay.
Nhã Lan đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tinh tế của Nghê Tiên Như.
“ Hát hay quá, không ngờ rằng cô Nghê không những nhảy đẹp, hát cũng giỏi như thế!” MC cầm micro, đừng cùng với Nghê Tiên Như. Chương trình trò chuyện này, Nhã Lan từng xem, chuyên phỏng vẫn một số nhân vật nổi tiếng. Không ngờ Nghê Tiên Như trong nước còn có tiếng tăm lớn như vậy.
“ Nghe nói cô sắp chuyển sang hoạt động trong giới nghệ thuật, trước tiên ở đây xin bày tỏ sự chúc mừng cho cô.”
“ Thưa cô, xin hỏi muốn ăn gì? Tầm nhìn bị nhân viên phục vụ chắn mất, Nhã Lan không nghe thấy câu trả lời của Nghê Tiên Như.
“ Ờm, ăn một bát mì vậy.” Cô cười cười, rất nhanh người phục vụ rời đi, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Tiên Như lại lần nữa xuất hiện trước mắt.
“ Nghe nói đối tượng lần này cô Nghê hợp tác là RainbowKing có thế lực nhất, nổi tiếng nhất trong giới, vừa vào giới nghệ thuật đã có thể đóng phim với người đẳng cấp cao như vậy, xin hỏi cô Nghê có cảm nghĩ ra sao.”
“ Rất tốt, chứng tỏ tôi có tư cách đứng chung với anh ấy, đương nhiên cũng dự báo trước tôi sẽ nổi tiếng trong sự nghiệp nghệ thuật giống như anh ấy vậy.” Trên mặt Nghê Tiên Như mỉm cười không ngớt, tràn đầy lòng tin nói. Quả nhiên là một người tự tin, đối diện với ống kính, cô ta không hạ mình chút nào. Nhã Lan gật gật đầu,so sánh với cô ta, mình phải tự ti nhiều.
“ Xem ra cô Nghê rất có lòng tin về mình, chúng tôi cũng chân thành hy vọng bộ phim mà cô đóng có thể nhanh chóng được đưa lên màn bạc, giải tỏa nỗi khổ mong ngóng của quần chúng.”
“ Chắc chắn.” Cô ta trả lời ngắn gọn, tao nhã ngồi đó.
“ Xin hỏi cô Nghê, không để bụng tôi hỏi một câu hỏi riêng tư mà mọi người đều muốn biết chứ?” MC còn chuyện quan trọng hơn muốn hỏi, mắt Nhã Lan mở to, chờ đợi câu hỏi của anh ta.
Nghê Tiên Như gật gật đầu.
“ Cô Nghê lần này trở lại, chỉ là vì đóng phim, hay còn có thêm mục đích khác?”
“ Ồ, đóng phim là mục tiếu đầu tiên, ở nước ngoài cũng có không ít công ty giải trí mời tôi gia nhập, có điều, tôi thích ở lại trong nước, đương nhiên, đây chủ yếu là vì người quen biết trong nước nhiều.”
“ Trong những người cô Nghê quen biết cũng bao gồm tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Ôn ông Lãnh Mạn Nguyên không vậy?”
“ Đúng vậy, chúng tôi không chỉ quen biết, hơn nữa quan hệ thân thiết.” Nghê Tiên Như trả lời dứt khoát. Thân thiết? Nói vậy thì, mối quan hệ của họ đã được xác định rồi, Nghê Tân Nghi lại có thể không sợ hãi sự truy hỏi của truyền thông mà thẳng thắn nói ra, xem ra, mười phần được tám, chín rồi.
“ Nghe nói, cô nghê và ông Lãnh quen biết từ nhỏ, đúng vậy không?”
“Đúng vậy.”
“ Nhưng mà anh ấy đã kết hôn, cô sẽ xử trí tình cảm của cô và anh ấy như thế nào, có phải cô vẫn không quên được anh ấy?” Mắt Nhã Lan mắt không hề chớp chăm chú nhìnv vào màn hình tivi, đến nhân viên phục vụ mang mì tới cũng không phát hiện.
“ Mau lên, mau lên, RainbowKing sắp ra rồi, mau chuyển kênh.” Một nhóm nữ sinh trung học vừa mới tan học xông vào trong quán, vây quanh tivi, mau chóng đổi kênh, trong tiếng kêu gào ầm ĩ của họ, cô nghe thấy giọng hát đau buồn, nồng nàn, sắc nét, phóng khoáng chỉ có ở RainbowKing.
Một đám người vây quanh tivi, cô không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể cúi đầu ăn mì. Nghê Tiên Như sẽ trả lời thế nào? Cô ta sẽ ở trước mặt nhiều khán giả như thế nói ra lời khiến cô và Lãnh Mạn Nguyên ly hôn sao?
Bắt đầu thấy tê nhạt vô vị, ăn qua loa một chút đồ, cô liền thanh toán bước ra ngoài.
……
“ Kính thưa quý vị khán giả, các vị lãnh đạo các giáo viên, các em học sinh, buổi trình diễn thời trang tốt nghiệp làm xúc động lòng người hàng năm sắp bắt đầu rồi, các bạn đã chuẩn bị sẵn sàng để gào thét lên chưa ạ? Các anh chị sinh viên sắp tốt nghiệp thân yêu, sẽ đem tới cho chúng ta bất ngờ như thế nào, ngay đây, sẽ công bố cho mọi người!” Buổi trình diễn thời trang tốt nghiệp được tổ chức đúng thời gian, MC trên sân khấu giàu kinh nghiệm chỉ dùng mấy câu đã khiến tâm trạng của khán giả dưới sân khấu trở nên sôi động.
Hầu hết các sinh viên ngồi dưới sân khấu phần lần là sinh viên của trường, cũng có bạn học từ những nơi khác tới học hỏi và đại diện của một số công ty thiết kế thời trang. Các sinh viên đồng loạt hét lên cùng một lúc, rất nhanh, toàn bộ hội trường ngồi kín người cảm xúc dâng cao, tiếng vỗ tay to và nhiệt liệt liên tục không ngớt, xen lẫn với tiếng huýt sáo của một số sinh viên nghịch ngợm.
Trong cánh gà tiền hành bốc thăm đơn giản, Nhã Lan vừa may bốc được vị trí cuối cùng, thời gian còn sớm, cô dứt khoát đi ra phía trước sân khấu, đứng ở vị trí sát sân khấu, xem tác phẩm của các bạn học khác.
“ Tiếp đây, xin hãy dùng tràng pháo tay nhiệt liệt và hào hứng chào đón tác phẩm của nhóm đầu tiên ngày hôm nay, thanh xuân mơ mộng, tác giả của nó là...”
Trên sân khấu âm nhạc được vang lên, một nhóm các em người mẫu khóa dưới bước ra ngoài theo nhịp nhạc, ừng bước và thể hiện ở các vị trí thích hợp trên sân khấu.
Trình diễn lần này rất đặc sắc, nhưng tay nghề hơi non một chút. Một giáo sư thiết kế thời trang ngồi bên cạnh nhận xét nói.
Nhã Lan chú ý tới, thầy ấy đang ngồi cạnh một người đàn ông trung niên mập mạp, có vẻ không hề có hứng thú với buổi trình diễn này, anh ta bĩu bĩu môi, vỗ vỗ vào vị trí trống ở bên cạnh, càu nhàu. “ Vị sếp đó của chúng tôi cũng không biết là xảy ra vấn đề gì, nhất định phải đến khoa thời trang của các ông tìm đối tượng hợp tác, râu ông nọ cắm cằm bà kia* có thể tìm nổi không?” Nói xong, quét mắt về phía cô mấy cái.
* Ví việc chắp vá, gán ghép bộ phận của cái này vào một cái khác một cách khập khiễng, hoàn toàn không phù hợp.
“ Anh yên tâm, khoa thiết kế trang phục chúng tôi có không ít học sinh ưu tú, tin rằng ngài ấy nhất định có thể tìm được đối tượng hợp tác vừa ý.” Thầy hơi nịnh nọt nói.
Người đàn ông béo không nói nữa, vắt chéo chân lên, chú ý lên sân khấu. Hình như anh ta còn hứng thứ với âm nhạc trên sân khấu hơn cả trang phục.
MC hết lòng giảng giải cho mọi người về khái niệm thiết kế, nguồn cảm hứng và nét độc đáo của từng bộ trang phục, mỗi một nhóm trình diễn trang phục, đều nhận được tràng pháo tay từ dưới sân khấu.
Nhã Lan mắt không chớp nhìn trang phục trên sân khấu, đúng như thấy giáo nói, đều rất đặc sắc, mặc dù cô có phần nắm chắc về chú đề và thiết kế của mình, nhưng vẫn có chút lo lắng.
“ Tiếp theo đây xuất hiện trên sân khấu là bạn số 30 mang tới sắc xuân, mọi người...”
Nhã Lan biết, sắp đến lượt mình ngay rồi, cô nhìn tấm bảng số 32 trong tay, vội vã chạy ra sau cánh gà. Ở chỗ giao nhau giữa cánh gà và toilet, cơ thể cô bị đụng bởi một người khác, cánh tay truyền tới cơn đau đớn nhẹ.
“ Xin lỗi.” Đầu không ngẩng lên, bước chân không dừng lại, nói câu xin lỗi ngắn gọn, người đã chạy tới cánh gà. Người đàn ông bị cô dụng trúng đuổi theo bước chân cô, cho đến khi bóng hình bé nhỏ mất tích chỗ ngã rẽ.