“Sao thế?” Thím Liễu bước theo, vỗ vai cô.
“À, tôi đột nhiên có chút không thoải mái, muốn về nhà rồi, thím đưa đi.” Nhã Lan nhét áo khoác vào trong lòng của thím Liễu, hoảng hốt rời đi.
Hôm đó, Nhã Lan không trở về nhà họ Lãnh, cảm giác áy náy và tự trách mạnh mẽ khiến cô không có dũng khí đối mặt với Lãnh Mạn Nguyên. Cô bảo Đại Hưng truyền tin, nói mình bỗng nhiên rất nhớ nhà, sẽ ở nhà một thời gian.
Không có câu trả lời của Lãnh Mạn Nguyên, chắc hẳn là ngầm đồng ý với hành động này của cô. Nhã Lan về nhà họ Quắc với sự chào đón nồng nhiệt của cha mẹ và anh trai cả.
Mẹ cả giam mình ở trên lầu, từ sau khi Nhã Lan có được sự cưng chiều, vị trí của bà ta ngày càng không được như trước, cha giao quyền lực nắm giữ trong nhà cho mẹ rồi. Còn chị hai Nhã Thanh, nghe nói đã yêu một anh bạn trai, chuyển ra ngoài sống cùng với người đó rồi.
“Người đàn ông đó làm gì? Tên gì vậy?” Nhã Lan hỏi bâng quơ. Tiểu chuẩn chọn bạn trai của chị hai rất cao, không biết người đàn ông nào có bản lĩnh cao như vậy, có được chị ta.
“Làm gì cũng không rõ, hình như tên là Lý, Lý Tiên Tiên.” Mẹ cắt giũa móng tay đã rất đẹp, nói không mấy nồng nhiệt.
Lý Tiên Tiên? Nhã Lan nhớ rất rõ, trong hôn lễ của cô, chính là người đàn ông này mang ảnh đến, đồng thời chứng minh hắn và mình có dính dáng. Chuyện này quả nhiên là chị hai làm ư? Chỉ có điều, tại sao chị ta phải kéo bạn trai mình đến làm chuyện này?
“Ấy? Nghe nói quan hệ của con và Lãnh Mạn Nguyên cực kỳ tốt đẹp, có thật không? Cậu ta sao lại không đưa con về thế?” Mẹ đọc đến mức thuộc làu tin tức có được trên tạp chí, với ý định khoe khoang trước mặt bạn bè, thứ bà quan tâm nhất chính là những chuyện này.
“À, vâng, anh ấy… rất bận.” May mà cánh nhà báo tạp chí không biết chuyện của Bạch Lang, đương nhiên không biết cô và Lãnh Mạn Nguyên thậm chí có thể bởi vì chuyện này mà đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này.
“Đàn ông mà, phải luôn lấy sự nghiệp làm trọng mới có thể chăm sóc cho người phụ nữ của mình, con cũng không cần quá để ý.” Mẹ ngược lại lại khuyên cô. Cuộc sống gần đây của mẹ chắc hẳn khá dễ chịu, khóe mắt vốn dĩ đã nổi lên nếp nhăn lại nhẵn bóng lại, giữa hai gò má ánh lên sắc đỏ, trong lúc lơ đãng đôi mắt luôn tươi cười rạng rỡ, dường như luôn có chuyện vui nghĩ không hết.
Ừm, mẹ cả thất thế, bà cuối cùng cũng có ngày được ngẩng đầu, cũng coi như thời gian khổ cực đã qua đi.
Sự thay đổi của mẹ không chỉ thể hiện trên khuôn mặt, năm ngón tay giơ ra có hai chiếc nhẫn với hạt kim cương lớn, vừa nhìn liền biết giá trị không hề nhỏ. Quần áo trên người cũng đã thay đổi, tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng, ngay cả kẹp tóc trên đầu cũng là nhãn hiệu đắt tiền nhất.
“Gần đây, cha con nói sẽ bớt chút thời gian đưa mẹ đi Mỹ chơi. Nhưng mẹ không muốn đi, lúc nào cũng ngồi máy bay, thấy phiền phức quá.” Từ trong lời nói của mẹ cũng có thể nghe ra cuộc sống gần đây của bà khá tốt. Đi Mỹ chơi, lúc trước đây, cho dù đi công viên, cha cũng sẽ trách mắng mẹ không hiểu chuyện, chỉ biết chơi.
“À, đúng rồi, lần này con định ở nhà bao lâu thế?” Mẹ cuối cùng cũng nhớ đến cô, hỏi.
“Cái này… đoán chừng phải lâu hơn bình thường. Nhà trường gọi điện đến nói cuối tháng sẽ tiến hành tác phẩm tốt nghiệp, con muốn ở nhà làm, mọi thứ đầy đủ, không cần mua mới lại, tiết kiệm được không ít thời gian.” Đây là sự thật, cũng là cái cớ. Mục đích thật sự của việc cô trở về chỉ là muốn cho mình chút thời gian, suy nghĩ thật kỹ xem nên đối diện với Lãnh Mạn Nguyên như thế nào.
Nhìn thấy khuôn mặt cô rũ xuống, bộ dạng ủ rũ chán nản, mẹ di chuyển ánh mắt từ trên móng tay của mình lên người cô: “Dạo gần đây có phải con rất mệt hay không? Tại sao lại gầy như vậy, sắc mặt cũng không tốt lắm?”
“À, không sao ạ.” Cô chỉ có thể dùng những từ đơn giản để trả lời, cô sợ nói nhiều lời sẽ làm lộ ra sự yếu đuối của mình. Trong cổ họng cô như có thứ gì đó chặn lại, muốn nuốt cũng nuốt không trôi, muốn nôn cũng không nôn ra được, cô chỉ có một ý nghĩ, muốn tìm một chỗ khóc một trận đã đời.
“Mẹ, việc nhiều quá, con phải đi chuẩn bị đây.” Cô đứng dậy bước về phía cầu thang, nước mắt đã ào ào tuôn rơi.
“Ừ, năm giờ ăn cơm, con đừng quên đấy, cũng đừng để quá mệt.”
“Vâng.” Cô không dám tiếp tục dừng lại, vội vàng chạy lên tầng.
Mấy ngày nay, cô đều rất bận rộn, có thể nói bận đến mức quên ăn quên ngủ. Người nhà cho rằng cô lo lắng vì chuyện tác phẩm tốt nghiệp, thay nhau quan tâm cô, khuyên cô chú ý nghỉ ngơi. Chỉ là, cô không dám để mình dừng lại, bởi vì chỉ cần một chút nghỉ ngơi, khuôn mặt của Lãnh Mạn Nguyên sẽ chiếm lấy đầu óc cô. Đương nhiên, còn có cả dáng vẻ bất lực và tuyệt vọng lúc trước khi chết của Bạch Lang.
Làm việc thôi, làm việc thôi, cô đặt hết sức lực và tinh thần vào trong công việc, không cho mình một chút cơ hội nghỉ ngơi.
Chính vào lúc việc tạo ra bộ quần áo bước vào công đoạn cuối, cô nhận được điện thoại từ nhà họ Lãnh, là thím Liễu gọi đến.
“Nhã Lan, Nguyên nói, nếu chuyện của cô làm xong rồi thì về nhà đi. Tôi cũng rất nhớ cô đó. Bảo Đại Hưng đến đón cô nhé.”
Thì ra Lãnh Mạn Nguyên vẫn luôn quan tâm cô sao? Anh không quên cô hay là không cần cô? Suy nghĩ như vậy suýt chút nữa khiến cô cảm động đến mức nhảy cẫng lên. Khổ sở mẫy ngày bỗng chốc lên men biến thành sự ngọt ngào chứa chan, cảm giác hai mắt nóng bừng, căng lên, nước mắt không nghe lời lại lần nữa dâng trào ra, nhưng, lần này thể hiện cho sự vui mừng.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không quan tâm đến tác phẩm còn chưa hoàn thành, vội vàng ngồi lên chiếc xe nhỏ Đại Hưng đến đón, lòng mong mỏi trở về nhà họ Lãnh.
Thím Liễu đón cô rất nhiệt tình, những người giúp việc cũng thay nhau đến chào hỏi cô. Bọn họ đều rất nồng nhiệt, chỉ là ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào, cô lại không nói rõ được.
“Mấy ngày nay Nguyên vô cùng bận, có thể muộn mới về, muốn ăn gì, tôi bảo bọn họ đi làm. Cô xem, mấy ngày nay lại gầy đi nhiều quá, phải chú ý sức khỏe đấy.” Thím Liễu càu nhàu giống mẹ cô, cô cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
“Vâng, vẫn chưa đói, tôi muốn lên tầng dọn dẹp đồ đạc một chút.” Nhã Lan vừa nói liền nhấc hành lý gọn nhẹ bước lên tầng. Thứ trong túi đều là trang phục kiểu mới nhất mà cô vừa mới hoàn thành, còn phải sửa sang cẩn thận, có một vài chỗ có thể vẫn còn phải sửa đổi đôi chút. Chờ đợi là một quá trình đau khổ, cô quyết định dùng việc sửa sang quần áo để giết thời gian.
“À, Nhã Lan.” Thím Liễu lại gọi cô, sắc mặt có chút ngần ngại: “Phòng của cô đổi sang phòng khác, bây giờ đã sắp xếp ở phòng bên cạnh phòng Nguyên…”
“Không, tôi thích phòng trước đó, giúp tôi dọn trở lại đi.”
“Chỗ đó đã bị cô Nghê dùng rồi, trước đây cô ấy đã ở đó.” Một người giúp việc lớn tuổi đang bận giúp cô chuyển hành lý nói.
“Cô Nghê? Cô Nghê nào? Là cô ta sao?” Người cô ám chỉ là Nghê Tiên Như. Cô ta không phải là đi Mỹ phát triển rồi sao? Nghe nói phát triển khá tốt, còn chuẩn bị định cư bên đó, quay về lúc nào, ở lại bao lâu?
Tất cả thắc mắc thím Liễu chứa trong đầu đều nuốt vào trong bụng. Nghê Tiên Như trở lại rồi, vậy cô quay về làm gì? Lặng lẽ theo người giúp việc lên tầng, ngực Nhã Lan lại lần nữa bị thứ gì đó chặn lại, hoang mang.
Cả buổi chiều cô không có tâm trí nào làm việc, kim chỉ cầm trong tay từ đầu đến cuối vẫn chỉ dừng lại ở lúc mới xuyên xong chỉ.
Nghê Tiên Như trở lại rồi, Lãnh Mạn Nguyên gọi cô về là để ly hôn sao? Như vậy, anh liền có thể danh chính Nguyên thuận ở bên cạnh Nghê Tiên Như rồi. Mặc dù Nghê Tiên Như đã đi rất nhiều năm, nhưng không chỗ nào không có dấu vết cô ta để lại.
Trong phòng hoa có hoa cô ta trồng, còn vì cô ta mà đặc biệt làm phòng khiêu vũ. Đương nhiên, còn có gian phòng bày đầy giày múa. Tất cả những điều này đủ để chứng minh, trong lòng của Lãnh Mạn Nguyên, cô ta là quan trọng nhất, là điều mà cả đời không thể nào quên được.
Bỗng nhiên Nhã Lan cảm thấy rất chán nản, cô có cảm giác không nhà không cửa, nhà mẹ đẻ không còn là nhà của cô nữa, nơi này cũng sắp không phải, nhà của cô rốt cuộc sẽ ở nơi nào?
Tiếng còi xe vang lên, cô kinh hãi đến mức đứng bật dậy, quên mất kim chỉ đang khâu vá, bị đâm một cái đau điếng. Mút chỗ bị kim châm, cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chiếc xe Bugatti Veyron đỏ đến chói mắt đó.
Chiếc xe đến cửa lớn liền dừng lại, một người phụ nữ mặc váy màu xanh lam từ trong xe bước ra. Cô ta đeo kính đen, che đi hơn nửa khuôn mặt, tóc lượn sóng đẹp mắt phủ sau người. Vóc dáng yểu điệu vô cùng linh hoạt, mở cửa, khom người, thậm chí ngay cả động tác giơ tay cũng đều tràn đầy cảm giác có tiết tấu và thú vị. Đôi chân thon nhỏ đầy đặn và có sức sống của cô ta không hề giống với những cô gái bình thường. Cô ta dựa vào bên cửa xe, một cái hất tóc tràn đầy dáng vẻ của người mẫu xe hơi.
“Hóng gió thôi.”(tác giả để là 拉风吧.) Cô ta cười với bên kia cửa, giọng nói trong trẻo như dòng nước mát tháng ba, còn mang theo ánh nắng mặt trời ấm áp cùng sự đẹp đẽ tràn đầy.
Cửa bên kia được mở ra, người bước ra là Lãnh Mạn Nguyên. Anh cười rất vui vẻ, bàn tay lịch sử đặt vào cửa xe, đối mặt với người phụ nữ đó, nói gì đó với giọng nhẹ nhàng.
“Thích, đương nhiên là thích.” Người phụ nữ chạm một chút lên mũi anh, vui vẻ rời khỏi xe đi về phía phòng khách.
Có thể khiến Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng trở nên dịu dàng và vui vẻ, có lẽ chỉ có Nghê Tiên Như. Cô nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên bước nhanh hơn, sóng đôi bước đi với Nghê Tiên Như, bàn tay đặt lên eo cô ta.
Có tiếng bước chân truyền đến, đương nhiên là hai người lên tầng rồi. Như bị trúng độc, Nhã Lan lại mở he hé cửa.
“Anh thật đúng là hào phóng, chiếc xe này chắc đắt lắm đây.”
“Chỉ cần em thích, mua mười chiếc anh cũng sẽ không chớp mắt.” Trong giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên tràn đầy sự vui sướng và cưng chiều.
“Ừ, vậy cũng không dám, sợ anh phải mua đến mức nghèo rớt ra. Nhưng, anh vẫn không thay đổi gì, xem ra, hình như càng trẻ hơn so với trước đây.”
“Em cũng thế, nhưng có thêm nhiều mùi vị của phụ nữ.”
“Anh là nói em trước đây không có mùi vị của phụ nữ sao?” Bọn họ bước đến cạnh cửa sát vách, đó là phòng của Lãnh Mạn Nguyên.
Cô nhìn thấy Nghê Tiên Như vòng tay ôm eo của Lãnh Mạn Nguyên, để anh cách ở giữa cô ta và cửa.
“Không phải, anh nói sai rồi, nên là càng có thêm mùi vị của phụ nữ.” Lãnh Mạn Nguyên nhẹ nhàng cười, như ở bên tai, Nhã Lan bất an đóng chặt cửa lại một chút, sợ bị anh phát hiện ra.
“Vậy còn tạm được.” Nghê Tiên Như nhõng nhẽo. “À, đúng rồi, hôm nay gặp phải Uông Minh Thiên, cậu ta vẫn lịch sự như vậy, nhưng buồn cười là, cậu ta lại gọi em là chị.”
“Em không biết sao? Em gái em bị cậu ta tán đổ rồi.”
“Sao có thể?”
“Không tin gọi điện thoại hỏi Phân Nhi đi.” Nhã Lan nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên móc điện thoại ra đưa cho Nghê Tiên Như. Nghê Tiên Như đẩy trở lại: “Em không thèm hỏi, với tính cách của nó, cho dù chuyện như vậy cũng sẽ không nói.”
“Nhưng, vẫn thật kỳ lạ, trước đây nó không phải là vẫn luôn thích anh sao? Em tưởng rằng, mấy năm ra nước ngoài này, nó sẽ ở bên cạnh anh.”