“Đương nhiên, không chỉ làm đôi mắt, còn có thể làm đôi tay, làm đôi chân, làm cả tư tưởng của em.”
“Vậy anh chẳng phải để em làm người thực vật sao.” Nhã Lan tinh nghịch đưa đôi tay nhỏ ra ôm vào lòng anh.
“Nếu như em thực sự biến thành người thực vật, cũng vẫn là người yêu duy nhất của anh trong cuộc đời này, là cô vợ người thực vật mãi mãi của anh.”
“Nguyên......”
Lời nói của anh thực sự làm người khác xúc động, Nhã Lan thỏa mãn cảm thấy ấm áp, đời người là vậy, biết thảo mãn! Những giọt nước mắt dần rơi xuống, đó là sự vui mừng khi trải qua những ngày giông bão, là sự thỏa mãn khổ tận cam lai.
“Chúng ta, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, mãi mãi không xa rời.” Lãnh Mạt Nôn nói nhẹ bên tai cô, Nhã Lan nghĩ lại, đúng là cảnh cô diễn trong phim, Tinh Phương nói lời đó, lúc đó cô còn nghĩ, nếu như có một ngày, người cô yêu cũng nói ra những lời này, cô sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Đúng vậy, lúc này, cô như đang ở trên mây vậy, hạnh phúc không nói thành lời.
......
Công ty của Lãnh Mạn Nguyên bỗng nhiên có việc, anh rời đi một lát, Nhã Lan mò mẫm, tìm được điện thoại của mình, mở máy lên, lập tức có tiếng chuông, là ai gọi điện thoại đến?
“A lô, Nhã Lan à? Em đã đi đâu vậy? Anh tìm em khắp nơi đều không tìm được em, còn tưởng rằng......” Là giọng nối của Ẩn Hạo.
“Không sao, em bây giờ đang ở nhà họ Lãnh.” Nhã Lan cười, nói với anh ta, khóe miệng lộ ra niềm hạnh phúc.
“Sao em lại ở nhà họ Lãnh? Em ra ngoài, anh muốn gặp em.” Anh ta quả nhiên không muốn đến đây.
“Ẩn Hạo, anh đến đây đi, em cũng muốn gặp anh.” Đương nhiên, còn có cả thím Liễu, bà còn muốn gặp anh ta hơn. Bỗng chốc, kẻ thù lại trở thành người nhà, Lãnh Mạn Nguyên và anh ta trở thành anh em cùng cha khác mẹ, thế giới này thật biết cách trêu chọc người ta.
Nhưng mà, chuyện này lại không là chuyện tốt, hai người đều kiêu ngạo, tự tin, nếu như tranh đấu mãi, nhất định cả hai đều thua đến tổn thương, nhưng mà, là anh em, đúng thật là tinh cách cũng giống nhau.
Ẩn Hạo là một người trầm lắng, anh ta đang chọn lựa, cuối cùng, vẫn không chiến thắng được trái tim, anh ta điềm đạm nói. “Không, tôi sẽ không đến.”
“Ẩn Hạo, rất nhiều chuyện chúng ta......” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh tút tút, anh ta tắt máy rồi.
“Gọi điện cho ai vậy, không phải là Nguyên chứ, mới xa nhau một lát đã nhớ rồi, hai người trẻ này.” Thím Liễu hứng thú, kéo chăn cho cô.
“Không, là Ẩn Hạo.” Nhã Lan rõ ràng cảm thấy tay thím Liễu run lên, bà chắc chắn cũng rất muốn biết tình hình con trai bà gần đây.
Thím Liễu không nói gì cả, bà ngồi ở đó, không phát ra một tiếng động nào, Nhã Lan không nhìn thấy, không biết rằng mặt bà đã rơi đẫm nước mắt.
“Thím Liễu, tính cách của Ẩn Hạo rất bướng bỉnh, nhưng tôi tin rằng, sau khi biết hết mọi chuyện, nhất định sẽ tha thứ cho hai người. Tôi còn đang đợi uống rượu mừng của thím với ông Dư nữa.” Cô hứng thú, đổi lại một cái thở dài của thím Liễu.
“Không nói nữa, uống thuốc đã.” Mũi của bà xụt xịt.
Chuyện của thím Liễu và Ẩn Hạo, chính là một phần đáng tiếc nhất trong cuộc sống của Nhã Lan. Bây giờ, cô và Lãnh Mạn Nguyên có thể nói sống chung với nhau, hóa giải hiểu lầm, hai người nương tựa nhau, rời xa một khắc cũng cảm thấy nhớ nhung.
Vừa mới tắt cuộc gọi mà Lãnh Mạn Nguyên đặc biệt gọi đến, Nhã Lan cười ngọt ngào, không nỡ quên đi. Cô cảm thấy rất hạnh phúc, ban ngày, Lãnh Mạn Nguyên cố gắng có thể dành thời gian ở bên cô, những lúc làm việc, cũng cách hai tiếng sẽ gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Buổi trưa, biết cô không tiện ra ngoài, bận rộn thế nòa anh cũng về nhà dùng bữa, hai người cười không ngớt trên bàn ăn, cô hoàn toàn trở thành bảo vật trong tay anh.
Có được hạnh phúc này không hề dễ dàng, cô vô cùng chân trọng, mỗi lần gặp mặt, hai người cũng như đã cách xa hàng vạn năm, lúc phải xa nhau, cô cũng kiên cường tiễn anh thật xa.
“Chưa từng gặp cặp đôi nào như hai người, dính lấy nhau đến nỗi sắp dính thành một rồi.” Thím Liễu vui mừng, nhìn thấy hai người ân ái, cười đến nỗi không nỡ ngậm miệng, không ngừng cổ vũ hai người.
Mỗi lúc như này, trong lòng cô thường có một chút chua chát, Ẩn Hạo, thím Liễu, Dư Thiện Trình, ba người có tên liên quan đến nhau, nhưng mỗi người lại một nơi, một mình yếu đuối, lúc nào, bọn họ mới có thể đi đến bến đỗ hạnh phúc, có một gia đình tràn đầy tiếng cười?
“Thím Liễu, chúng ta đi tìm Ẩn Hạo đi.” Lại một lần, Nhã Lan đề nghị. Nhận lại chính là một điều quen thuộc, tiếng thở nhẹ của thím Liễu.
“Bỏ đi, biết nó sông tốt là được rồi, không cần đến làm phiền nó.”
Nhã Lan biết, bà rất muốn đi gặp anh ta, thậm chí bà còn vô thức gọi nhầm tên của cô, gọi cô là Niệm Hoa. Nhất định là do bà ngày đêm đều nhớ cái tên này, nếu không, sao mà dễ dàng nhiều lần gọi sai tên của cô?
Nếu như để Lãnh Mạn Nguyên ra mặt, mời Ẩn Hạo đến, quan hệ của hai người liệu có thể chuyển cứu? Là một anh cả, Lãnh Mạn Nguyên nên chủ động một chút mới đúng.
Nhã Lan đã nghĩ được ý định, trong lòng mới thoải mái hơn.
“Không đi!” Lãnh Mạn Nguyên vừa nghe được Nhã Lan muốn anh đi mời Ẩn Hạo, không cần suy nghĩ gì đã lập tức từ chối.
“Tại sao vậy, anh là anh trai của người ta mà, tình máu mủ, sao có thể nói không nhận là không nhận chứ.” Nhã Lan nũng nịu, mím miệng sang một bên, từ chối thức ăn mà anh bón.
“Anh ta suýt chút nữa đã giành mất em.” Lãnh Mạn Nguyên giống như một đứa trẻ ích kỉ, làm cho Nhã Lan cười không ngớt, sau khi cười, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Trước giờ em chưa từng yêu anh ta, anh yên tâm, mãi mãi sẽ không có chuyện anh ta giành em đi đâu.” Giọng nói của cô dịu dàng, nụ cười ngọt ngào chợt tắt.
“Thật không?”
“Thật.” Nhã Lan gật đầu, Lãnh Mạn Nguyên vui mừng suýt chút nữa đã đè cô xuống trước mặt những người làm.
“Đừng làm thế.” Nhã Lan cố ý tránh anh, Lãnh Mạn Nguyên vội vàng đưa tay ra kéo cô vào, sợ cô lăn xuống giường. “Cẩn thận, cứ như đứa trẻ con vậy.” Giọng điệu của anh hết sức cưng chiều.
“Nếu như anh không đi mời Ẩn Hạo, không nhận đứa em trai ấy, vậy sau này, sau này, em cũng không để anh đi vào phòng nữa!” Nhã Lan nghiêm túc, cô biết, Lãnh Mạn Nguyên không phải không muốn nhận anh ta, chỉ là không thể hạ mình xuống.
“Được, được rồi, anh đi được chưa?”
Nghe thấy lời đồng ý của Lãnh Mạn Nguyên, Nhã Lan vui mừng nhảy lên mấy cái ở trên giường.
“Yaaa, cẩn thận, đừng để ngã.” Lãnh Mạn Nguyên vội vàng ôm cô vào lòng, ngăn hành động của cô lại.
“Nguyên, em yêu anh.” Khuôn mặt nhỏ ngước lên, cô cảm nhận được hơi thở của anh, òa vào lòng anh, mùi hương quen thuộc làm cô cảm thấy yên lòng. Cô xúc động, chân thành bày tỏ.
“Anh cũng yêu em.” Hai người hôn nhau, tạo nên một hình ảnh tuyệt đẹp......
Nhã Lan không thể ngờ được, Lãnh Mạn Nguyên có thể làm được điều đó, thành công mời Ẩn Hạo đến.
“Hai người...... sao vậy, sao lại bị thương rồi?” Thím Liễu bỗng thấy ngơ ngác kêu lên.
“Không sao.” Lãnh Mạn Nguyên vẫy tay.
“Nhã Lan, em vẫn ổn chứ, nghe nói mắt em không thể nhìn được, anh rất lo lắng.” Ẩn hạo không quan tâm đến thím Liễu, đi thẳng đến chỗ cô, nắm lấy tay cô.
“Vẫn ổn......”
“Đừng động vào cô ấy, cô ấy là vợ tôi!” Lãnh Mạn Nguyên kéo Ẩn Hạo ra, ôm cô vào lòng, tỏ vẻ chiếm hữu.
“’Được rồi.” Cô đẩy Lãnh Mạn Nguyên ra rồi bỗng cười phá lên.
“Có phải đã đánh nhau rồi không?” Tưởng tượng đến bộ dạng gây lộn của hai người, Nhã Lan cảm thấy buồn cười.
“Không có!”
“Không có!”
Hai người đồng thanh nói.
“Còn nói không, đều bị thương thành ra như vậy rồi, lại đây, tôi đi mang thuốc thoa cho hai cậu!” Thím Liễu nhanh chóng đến cầm hộp thuốc.
“Tôi không cần thím thoa, Linh Nhi sẽ thoa cho tôi.” Lãnh Mạn Nguyên đưa thuốc vào tay cô, đẩy vào tay cô để thoa cho mình.
“Niệm...... con à, mẹ lấy ít thuốc cho con.” Tiếng nói của thím Liễu ngượng ngùng, Ẩn hạo không nói gì cả.
“Ẩn Hạo------” Nhã Lan giục.
“Còn không đi nhanh đi, đừng có quấy rầy chúng tôi nữa!” Lãnh Mạn Nguyên không quan tâm gì mà đuổi người ta.
“Đi đi.” Nhã Lan nghe thấy tiếng bước ra ngoài của hai người, trong lòng nhẹ nhàng. Có thể chấp nhận để cho thím Liễu thoa thuốc, không xa nữa sẽ có thể chấp nhận bà.
“Nguyên, em gọi một cuộc điện thoại.” Nhã Lan nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể của Lãnh Mạn Nguyên, gọi điện thoại cho Dư Thiện Trình. “Chú Dư phải không? Ẩn Hạo đến rồi, chú có thời gian không? Đến đây được không, tôi sẽ cố giữ chân anh ta.”
“Gọi điện cho ai.” Lãnh Mạn Nguyên ghen tuông giằng lấy điện thoại.
“Dư Thiện Trình.” Nhã Lan cười tươi như những đóa hoa, thấy Lãnh Mạn Nguyên ghen tuông mà cảm thấy vui vẻ.
“Sao em lại quen chú ấy?”
“Không--- nói--- cho --- anh!” Cô cố ý trêu ghẹo, làm cho Lãnh Mạn Nguyên nghiêm túc, hai người cười òa, hạnh phúc tràn ngập cả nhà họ Lãnh.
Khi Dư Thiện Trình đến, Ẩn Hạo đã rời nhà họ Lãnh, anh ta không đến chào Nhã Lan, chỉ để lại một mình thím Liễu khóc một mình ở phòng khách.
“Sao vậy?” Lãnh Mạn Nguyên đỡ Nhã Lan đi xuống, Nhã Lan hỏi.
“Nó đi rồi, cả cuộc đời này nó cũng sẽ không nhận tôi, lúc nhỏ, lúc nó cần có bố mẹ, tôi đã không ở bên, bây giờ nó lớn rồi, không cần nữa. Hu hu hu.” Thím Liễu khóc bi thảm, truyền đến tất cả mọi người. Nhã Lan lau nước mắt trên mặt, cảm thấy thương cảm.
“Sao lại đến nông nỗi này? Chuyện trước kia, thím đã giải thích cho nó chưa? Hay là tôi đi tìm nó nói chuyện.” Dư Thiện Trình hỏi.
“Không có ích gì đâu, nó sẽ không nghe đâu, chuyện gì nó cũng không muốn nghe, nó nói nó hận tôi, rất hận tôi!” Thím Liễu gục vào lòng Dư Thiện Trình khóc thật to, Lãnh Mạn Nguyên ôm Nhã Lan vào lòng, không nói điều gì cả.
“Đừng vội, cứ từ từ, chúng ta không cần quá vội vàng mà ép nó như thế, tôi tin anh ta sẽ nghĩ thông thôi.” Nhã Lan cũng chỉ có thể khuyên vô ích, tính cách của Ẩn Hạo là như thế, tạm thời không thể khuyên được anh ta, chỉ có thể chờ đợi cơ hội đến thôi.
......
Dưới tầng xảy ra cãi vã, Uy Vỹ Thiên mỗi lần đến đều sẽ có tiếng ồn ào. Lãnh Mạn Nguyên lánh mặt cô, nói chuyện với Uy Vỹ Thiên ở phòng khách.
Lúc Nhã Lan mò mẫm xuống tìm nước uống đã nghe thấy hết.
Hai người lại cãi nhau vì chuyện của cô sao, Lãnh Mạn Nguyên càng không muốn để cô nghe thấy, cô càng nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc. Lẽ nào bệnh của mình không thể nào cứu chữa? Trong lòng cô hồi hộp không ngớt, cô muốn lại gần hơn một chút nữa, muốn nghe rõ những lời hai người họ nói.
“Khốn nạn, chuyện này chỉ được thành công không được thất bại, anh có biết không?” Lãnh Mạn Nguyên tức giận gắt lên, Uy Vỹ Thiên không ngừng giải thích chuyện gì đó, nhưng mà anh vốn dĩ không muốn nghe.