Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 155: Chương 155: Nguyên MẤT TÍCH




“Oa, thiệt tốt quá, anh ấy đang ở đâu vậy, cả hai kết hôn mà chẳng báo tớ một câu, không được, phải gọi anh ấy đến để chúc mừng một chút chứ.”

“Tớ cũng không biết.” Tâm trạng của Uyển Nhân có chút không ổn, cô rũ mắt nhìn xuống, rồi rất lâu sau mới rút khăn ra lau khóe mắt.

“Sao vậy, cả hai sống không tốt sao?” Nhã Lan nhìn ngắm cách ăn mặc của Uyển Nhân, rõ ràng đều là những hàng hiệu cao cấp, điều đó có thể chứng minh rằng cuộc sống của họ rất là khá giả.

“Không có gì.” Uyển Nhân khẽ khịt mũi, rồi cười một cách sầu thảm, “Cũng chẳng có gì cả, anh ấy về đây trước rồi, tớ về đây cũng chỉ là để tìm anh ấy.”

“Sao lại không cùng về thế? Cái anh Kiên Vỹ này cũng thật là.” Nhã Lan trách móc.

“Nhã Lan.” Uyển Nhân hình như muốn nói gì đó, đợi đến lúc Nhã Lan dừng lại nhìn sang cô thì cô lại uống một ngụm nước rồi không nói gì cả. “Không có gì.”

Nhã Lan vẫn cảm thấy trong lòng cô ấy đang che giấu chuyện gì đó, mà chắc chắn là có liên quan đến Thành Kiên Vỹ, chỉ là cô ấy không muốn nói, Nhã Lan cũng không tiện hỏi thêm.

“Cậu sống tốt chứ?” Lại đến lượt Uyển Nhân hỏi cô.

“Rất tốt.” Cô gật đầu một cách hạnh phúc, “Tớ với Nguyên bây giờ rất tình cảm, hơn một tháng trước tớ đã sinh một cậu con trai, tên là tự Nguyên.”

“Thật ngưỡng mộ bọn cậu mà.” Trong ánh mắt cô ấy cũng toát lên vẻ ngưỡng mộ như thế, tiếp đó cô ấy lại cụp mắt xuống.

“Hai cậu có con chưa? Bao tuổi rồi?” Nhã Lan có vẻ như vô cùng muốn biết tình hình của cả hai.

Uyển Nhân khẽ lắc đầu, nói một cách cô đơn: “Không có.”

“Thế thì mau sinh đi thôi, tốt nhất là sinh một cô công chúa, thế là vừa hợp thành đôi với tự Nguyên nhà tớ.” Cô cười một cách rất chân thành, nhưng lại bỗng thấy Uyển Nhân rơi nước mắt. “Uyển Nhân, cậu làm sao vậy? Bọn cậu không hạnh phúc ư?” Cô cũng nhận ra việc này có gì đó không đúng liền hỏi.

“Nhã Lan, Kiên Vỹ đã tiếp nhận sự nghiệp của bố mẹ anh ấy...”

“Thế thì rất tốt mà.” Nhã Lan không hiểu sao cô ấy lại có vẻ đau buồn thế.

“Anh ấy chỉ để lại cho bố mẹ mình một chút tiền dưỡng lão rồi bán cả công ty ở Australia rồi...”

“Sao lại thế?”

“Tớ không biết!” Biểu cảm của Uyển Nhân vô cùng đau khổ, rõ ràng là cô ấy biết mà, nhưng chẳng chịu nói gì cả.

“Uyển Nhân, cậu định làm thế nào?” Biết là sẽ chẳng hỏi ra kết quả gì nên Nhã Lan cũng không miễn cưỡng nữa.

“Tớ không biết.” Những lời Uyển Nhân nói nhiều nhất chính là ba chữ này, một cô gái trước giờ luôn có chủ kiến, đột nhiên lại trở nên không quả quyết như thế, điều đó khiến Nhã Lan vô cùng kinh ngạc.

Trong lòng hai người đều mang những tâm sự, sau đó thì ăn xong bữa trong cái bầu không khí im lặng đến ngượng nghịu này.

“Tớ ở phòng 2315 của khách sạn Thế Giới, nếu có chuyện gì có thể đến tìm tớ, đây là số điện thoại của tớ.” Lúc chia tay, Uyển Nhân đưa cô một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại mới của cô ấy. Nhã Lan vẫy tay tạm biệt cô ấy.

Trong lòng có chút lo lắng Lãnh Mạn Nguyên thế nên cô liền đi một mạch về nhà.

“Ô, bà chủ, sao bây giờ hai người mới về?” Đã qua 10 giờ tối rồi, thím Liễu vừa dỗ bé con ngủ xong, rồi đi xuống nhà liền nhìn thấy Nhã Lan trong bộ dạng nhếch nhác.

“Nguyên đâu? Anh ấy vẫn chưa về sao?”

“Hử, không phải cả hai đi cùng nhau sao?” Lần này lại thành thím Liễu thấy nghi ngờ.

“Không có, cả ngày nay tôi đều không thấy anh ấy.” Cô lắc đầu, trong lòng đột nhiên trào lên chút dự cảm không hay khiến cô cảm thấy rất sợ hãi.

“Sao lại thế được! Cô không đến chỗ nhà thờ trên núi hay sao?” Thím Liễu không thể tin nổi mà hỏi.

“Đến rồi, thế nhưng anh ấy không hề xuất hiện, tôi đợi ở đó cả ngày mà.” Nhã Lan nói thật. “Đại Hưng đâu?” Cô muốn hỏi Đại Hưng xem, có phải là đột nhiên có chuyện gì nên không thể kịp đến tìm cô không.

“Đại Hưng đã về đây từ sớm rồi, thằng bé bảo Nguyên sẽ về cùng cô mà.”

Những lời của thím Liễu làm lòng cô vô cùng nặng nề, cái dự cảm không lành càng lúc càng lớn.

“Không được, tôi phải đi tìm Uông Minh Thiên.” Nhờ sự giúp đỡ của thím Liễu mà cô đã gọi được điện thoại cho Uông Minh Thiên, nhưng lại được biết, anh ấy không hề đến công ty, cũng không có liên lạc với cậu ta.

“Nguyên chắc chắn là mất tích rồi, mau kêu người đi tìm anh ấy.” Nhã Lan gần như hét lên.

“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức kêu người đi tìm, có lẽ anh ấy chỉ là gặp phải phiền phức nhỏ gì đó thôi, tôi tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức thôi.” Uông Minh Thiên ở đầu dây bên kia an ủi cô.

“Nhanh lên, nhanh chút, anh ấy không thể xảy ra chuyện được!” Nhã Lan lo đến suýt khóc, nếu Lãnh Mạn Nguyên xảy ra chuyện gì thì cô còn sống nổi sao?

“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ tìm được anh ấy nhanh thôi.” Uông Minh Thiên cúp máy, Nhã Lan ngơ ngác nhìn điện thoại, cứ mong ngóng Lãnh Mạn Nguyên sẽ gọi đến hỏi han cô, thế nhưng đợi đến tận trời sáng cũng chẳng có tin tức gì, Nhã Lan lo lắng cả một đêm, cô đứng ngồi không yên mà đi qua đi lại trong phòng khách, trong lòng nôn nóng không thôi, điều đó khiến vẻ mặt cô trở nên rất tiều tụy.

Cô không ngừng suy nghĩ về nơi mà Lãnh Mạn Nguyên đang đến, thế là lúc lại yên tâm lúc lại bất an không ngừng, rồi lúc thì khóc lóc không thôi, cả người yếu ớt đến nỗi gần như muốn ngã gục xuống.

Uyển Nhân nói Thành Kiên Vỹ trở về rồi, mà còn bán đi tất cả sản nghiệp ở Australia, mục đích hắn ta về đây là gì? Tại sao Uyển Nhân lại nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ thế, rồi sao lại cứ muốn nói lại thôi? Liệu việc Lãnh Mạn Nguyên mất tích có liên quan đến hắn ta không?

Nhã Lan thật sự không đợi nổi nữa, đợi đến khi trời hơi hửng sáng, cô liền một mình rời khỏi nhà họ Lãnh.

Cô lên xe buýt mà chẳng hề có mục đích, ánh mắt lo lắng của cô nhìn xung quanh, mong rằng có thể nhìn thấy hình bóng của Lãnh Mạn Nguyên. Đến một chỗ thì cô bỗng nhìn thấy một bóng lưng mặc tây trang màu đen rất giống Lãnh Mạn Nguyên.

“Dừng xe, dừng xe.” Cô điên cuồng đập cửa xe, suýt nữa thì nhảy ra khỏi cửa sổ rồi.

“Đúng là đồ điên!” Tài xế xe buýt mắng mỏ mà mở tạm cửa xe cho cô, Nhã Lan không nghĩ ngợi gì mà cứ thế nhảy xuống.

“Nguyên, Nguyên...” Bóng dáng vừa nãy đã sớm biến mất rồi, cô chạy quanh cả mấy con đường mà vẫn không hề tìm thấy. Cô ấy lo lắng đến phát khóc, rồi không ngừng gọi tên anh.

“Cái cô kia có phải điên rồi không, đi đi lại lại trên con đường này đã cả chục lần rồi.” Mấy chủ tiệm nhỏ bên đường bàn tán ồn ào.

“Có khi là đang tìm người đấy, cô ta đang gọi tên ai ấy nhỉ? Ai tên Nguyên thế, mau ra trả lời cô ta xem nào, cô ta tìm gấp gáp thế kia, có khi là xảy ra chuyện lớn gì rồi.” Có người kêu lên. Thế nhưng, người đi đường ngoại trừ nhìn cô bằng những ánh mắt kì lạ ra thì chẳng có ai đến giúp cô cả.

“Nguyên, anh đang ở đâu?” Bóng dáng của người vừa nãy trong đầu cô càng lúc càng giống Lãnh Mạn Nguyên, cô rõ ràng nhìn thấy anh đi đến con đường này mà.

“Cô à, xem cô ăn mặc cũng rất là mốt, có vẻ cũng là người có tiền. Chỗ này là chỗ bán hàng rong, bình thường người có tiền cũng chẳng đến đây đâu, có khi cô nhìn nhầm rồi.” Có một bà chủ quán có lòng mà nhắc cô ấy.

Lúc này cô mới phát hiện ra, chỗ này là nơi bày bán những món hàng rong rẻ tiền, Lãnh Mạn Nguyên chẳng thể nào mà đến đây được, lẽ nào thật sự cô đã nhìn nhầm? Cô ngượng ngùng mà đi khỏi, rồi đứng trên ngã tư ngẩn người ra.

Phía trước không xa là căn nhà trọ mà Thành Kiên Vỹ đã từng thuê, hắn ta về đây liệu có đến đó không? Cô chậm rãi đi đến cửa khu nhà mà trước đây hắn ta từng ở, rồi nhìn với vào trong.

Bỗng có tiếng còi xe vang lên, người lái xe ló đầu ra kêu. “Cô à, đi đường thì chú ý vào chút, cẩn thận không lại bị đâm đấy.” Nhã Lan lúc này mới phát hiện ra cô đã đi ra đường lớn.

Lúc nhìn thoáng qua cửa kính xe, cô dường như thấy được khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ, rồi cô khẽ lắc đầu, dụi mắt, đợi cô nhìn lại thì chiếc xe đã lái vào trong khu nhà. Không lâu sau đã có một người đàn ông mặc âu phục giày da đi xuống.

Thân hình có vẻ khá giống Thành Kiên Vỹ, thế nhưng trước giờ hắn ta cũng không thích mặc âu phục. Nhã Lan lắc đầu, tin rằng bản thân chỉ là hoa mắt thôi.

Thế nhưng cô vẫn cố đi theo một đoạn, người đàn ông cùng cấp dưới của mình cùng đi vào một tòa nhà, nó khác hoàn toàn với chỗ Thành Kiên Vỹ từng ở.

Xác nhận là nhầm lẫn rồi thì cô liền quay lại, đi đến công ty của Lãnh Mạn Nguyên, trong lòng thầm mong sẽ tìm được chút manh mối gì từ đó.

Từ khi Lãnh Mạn Nguyên tỉnh lại thì Ẩn Hạo đã từ chức khỏi tập đoàn Thiên Ôn, rời đi một cách đầy kiên quyết để trở lại công ty Click bắt đầu nhận vai diễn mới.

Uông Minh Thiên ra đón cô, từ ánh mắt hơi đỏ lên của Uông Minh Thiên thì có thể thấy cậu ta cũng không nghỉ ngơi đầy đủ.

“Tôi vừa mới về thôi, có chút manh mối nhỏ, nhưng vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng cô cứ yên tâm, từ những manh mối trước mắt thì có thể thấy, Nguyên bây giờ vẫn còn an toàn.”

Nhã Lan không nói gì, cô biết Uông Minh Thiên là đang an ủi cô, nếu mà thật sự là an toàn thì anh ấy cũng sẽ không lâu như thế mà còn chưa trở về.

“Chuyện này có liên quan với ai?” Trong lòng cô đã có chút băn khoăn, chỉ cần cậu ta cởi bỏ.

“Thế lực từ nước ngoài.” Uông Minh Thiên trả lời rất nhanh.

“Sao anh ấy lại dính đến mấy người đó?” Nhã Lan nói, trước giờ việc làm ăn của Lãnh Mạn Nguyên đều là hợp pháp, không thể nào có dính dáng đến những người làm ăn bất chính kia được. Điều này cũng khiến cô càng tin rằng, việc Lãnh Mạn Nguyên mất tích có liên quan đến Thành Kiên Vỹ.

“Cứ thế đi, mọi người tiếp tục tìm đi, tôi về đây.” Trong lòng cô lúc này rất rối bời, không tìm thấy Thành Kiên Vỹ, cũng không có tin tức của Lãnh Mạn Nguyên, lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng nặng nề, thế nên giờ cô cần một nơi để nói hết nỗi lòng.

Dựa theo địa chỉ thì cô đã tìm đến nơi mà Ẩn Hạo đang quay phim mới.

“Sao em lại đến đây?” Trên mặt Ẩn Hạo hiện lên chút kinh ngạc, trong bộ phim này, anh ta diễn vai tướng quân, lúc nghe cô đến, anh ta còn không kịp thay đồ.

“Nguyên mất tích rồi.” Cô thấp giọng nói.

“Cái gì?” Khuôn mặt của Ẩn Hạo trắng bệch ra, hiện ra vẻ bất an, “Từ bao giờ?”

“Hôm qua.” Nhã Lan cảm thấy đôi chân vô cùng mệt mỏi, liền ngồi xuống chiếc ghế trước mặt anh ta.

“Sao lại thế được?” Lời của Ẩn Hạo có chút kì lạ, Nhã Lan cũng mẫn cảm nhận ra điều đó liền đứng bật dậy.

“Ẩn Hạo, anh chắc là biết được nguyên nhân anh ấy mất tích và nơi anh ấy ở lúc này có phải không, xin anh nói cho em, được không?”

“Anh không biết!” Đối mặt với khuôn mặt mắt nhòe lệ của Nhã Lan, Ẩn Hạo trực tiếp phủ nhận. Nhưng trong mắt anh ta lại tràn đầy lo lắng và tức giận, Nhã Lan không hiểu nổi, cũng chẳng có tâm trạng gì để mà đi phân tích cái sự thay đổi ngắn ngủi đó của anh ta. “Em cứ về đi, mọi việc rất nhanh sẽ có kết quả thôi.” Anh ta vỗ lưng cô, cố ý giấu đi ánh mắt mình.

“Ẩn Hạo, không có Nguyên, em thật sự sẽ không sống nổi, anh không biết đâu, lúc mà em sắp chết, là anh ấy dùng tính mạng của mình cứu em, trong mấy tháng mà anh ấy hôn mê, đều là em bầu bạn bên anh ấy, em không thể không có anh ấy!” Sau khi nói hết nỗi lòng ấm ức, Nhã Lan liền đau thương khóc òa lên.

Ẩn Hạo hiểu rõ, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô như là đang an ủi. Vẻ mặt của anh ta rất phức tạp, trong ánh mắt toát lên vẻ u buồn, đôi môi anh ta mím chặt, như thể một sự kiên định sau khi quyết định gì đó vậy.

“Nhã Lan, em nghe tôi rồi cứ về nhà đã, anh sẽ giúp em tìm anh ta mà.” Đó là đáp án cuối cùng mà anh ta đưa ra, sau đó anh ta gọi Lý Khắc Lan, bảo anh ta đưa cô về nhà.

“Không, em muốn ở đây một lát.” Cô đột nhiên không dám về nhà, không dám đối mặt với căn nhà họ Lãnh mà chẳng có Lãnh Mạn Nguyên kia, thế là cô liền nói một cách bướng bỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.