Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 180: Chương 180: Phụ nữ là để yêu thương




Đi tầm nửa tiếng đồng hồ, cánh cửa đá có ánh sáng ở ngay trước mắt.

“Cánh cửa này dày như vậy, chúng ta không ra được.” Nhã Linh nhìn cánh cửa sát dày trước mặt, cô nói một cách bất lưc.

“Yên tâm, người cứu chúng ta sẽ tới nhanh thôi!”

Anh vừa dứt lời, bên ngoài đã có mấy người quát lên: “Ngôn, hai người đã tới chưa? Ngôn…”

“Tới rồi!” Giọng nói của Lãnh Mạt Ngôn mang theo sự suy yếu.

“Hai người mau tránh sang một bên, cánh cửa sẽ mở ra ngay.”

Lãnh Mạt Ngôn kéo Nhã Linh đứng sang một bên, một tiếng nổ vang lên, cánh cửa đá nứt vỡ ra.

“Nhanh lên.” Trong lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lãnh Mạt Ngôn đã ôm cô nhảy ra ngoài, ngã nhào trên mặt đất. Một loạt tiếng ầm ầm vang lên, đất rung núi chuyển, tiếp đó, cả hang động sập xuống từng chút một.

Ngẩng đầu lên lần nữa, cô phát hiện bọn họ đã tới dưới đáy vực, có hai chiếc tàu chở dầu và vài chiếc ca nô. Uông Minh Thiên dẫn một nhóm người nhảy lên một bên, sau một hồi ầm ĩ thì chạy về phía bọn họ.

“Bình an là tốt rồi, đi nhanh lên.”

Lần này, rốt cuộc bọn họ cũng lên tàu một cách thuận lợi, nhìn hòn đảo càng ngày càng xa, Nhã Linh vô cùng cảm khái.

“Còn ngẩn ngơ ở đây làm gì!” Có người ôm lấy cô từ đằng sau, hơi thở rất quen thuộc, là Lãnh Mạt Ngôn.

“Hóng gió, đã lâu rồi không được hít thở không khí mới mẻ.” Cô ra sức hô hấp.

“Em quên rồi sao?” Lãnh Mạt Ngôn nói vòng vo, Nhã Linh mở to đôi mắt nhìn anh khó hiểu: “Vừa rồi ai nói sinh mười đứa con cho anh?”

“Cái này… em…” Lúc này Nhã Linh mới phát hiện ra mình đã sập bẫy rồi.

“Phải cố gắng ngay từ bây giờ, nhiệm vụ này khá là gian nan đấy.” Lời nói của Lãnh Mạt Ngôn khiến mặt cô đỏ bừng lên.

“Ngôn!” Uy Vũ Thiếu đi tới từ trên cầu thang: “Lại đây băng bó vết thương nhanh lên, vết thương của cậu nứt ra rồi, chảy máu quá nhiều, phải truyền máu ngay lập tức.”

“Thật là phiền phức!” Lãnh Mạt Ngôn lập tức trầm mặt xuống.

“Đi đi, anh bị thương nặng thế mà!” Nhã Linh cũng chú ý tới khuôn mặt hơi tái của anh: “Không có sức khỏe tốt, lấy sức lực đâu mà nuôi con.”

“Được rồi, em phải chờ anh đấy.” Anh nói lưu luyến.

“Em đi với anh, được chưa?” Nhã Linh cười rất ngọt ngào, dìu Lãnh Mạt Ngôn đi về phía Uy Vũ Thiếu.

“Đi thôi.” Uy Vũ Thiếu làm động tác mời, Lãnh Mạt Ngôn tức tối bước xuống cầu thang, nhưng anh vẫn cầm chặt lấy tay Nhã Linh không chịu buông ra…

“Thật buồn nôn!” Uy Vũ Thiếu đứng trên cầu thang bĩu môi: “Còn một đôi nữa cũng buồn nôn như hai người vậy.”

“Anh đang nói đến ai vậy.” Nhã Linh nhớ tới Uông Minh Thiên và Nghê Phân Nhi, chắc hẳn hắn đang nói về bọn họ.

“Về rồi cô sẽ biết.” Uy Vũ Thiếu ra vẻ bí mật, Nhã Linh cười như hoa mùa xuân rồi đi xa. Đây là chuyện tốt, đương nhiên không cần phải sốt ruột.



“Nhã Linh, cậu đã về rồi.” Uyển Nhan đã về nhà họ Lãnh bình an, thấy Nhã Linh trở về, cô ấy vô cùng vui mừng, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch nhưng an ổn hơn nhiều: “Cậu không bị thương chứ, hai người bình an trở về, cuối cùng tớ cũng thấy yên tâm.”

Hiếm khi thấy Đại Hữu đứng bên cạnh, cậu không ngừng gãi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Hai người không về, cô ấy không chịu ăn cơm, cũng không chịu khám bệnh, khiến người ta sốt ruột gần chết.”

“Đúng vậy, khiến người ta phải sốt ruột.” Dư Hồng Mai ôm Tự Ngôn nhỏ bé, cậu nhóc ngủ ngon lành trong ngực bà, xem ra, trong mấy ngày bọn họ không ở đây, tình cảm giữa bà ấy và cậu bé đã trở nên rất tốt rồi.

Nhã Linh nhận lấy con mình, ôm chặt vào ngực, liên tục hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cậu bé: “Bảo bối, nhớ con quá, mẹ còn tưởng rằng không được gặp lại con nữa cơ.”

“Xem con nói cái gì kìa, chẳng phải về rồi sao? Sau này không được nói những lời như thế này nữa.” Dư Hồng Mai trách cứ, Nhã Linh lau nước mắt rồi gật đầu rất ngượng ngùng. Đứa bé trong ngực cô cảm thấy không thoải mái, nhíu mày lại, cuối cùng khóc oe oe lên.

“Sao rồi? Làm sao rồi?” Dư Hồng Mai nôn nóng cực độ, kiểm tra cậu nhóc một lượt, cuối cùng ôm lấy thằng bé từ trong tay Nhã Linh, nhẹ nhàng dỗ dành.

Nói ra cũng lạ, vừa được Dư Hồng Mai ôm, cậu bé liền ngoan ngoãn ngủ.

“Nhóc con, còn chọn người nữa.” Lãnh Mạt Ngôn chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình, nói tức tối.

“Mẹ là bà nội nó, đương nhiên sẽ thích mẹ rồi.” Dư Hồng Mai áp mặt mình lên khuôn mặt cậu nhóc, nói vô cùng vui vẻ. Trên khuôn mặt của bà cũng là nét vui vẻ và hiền lành. Nhã Linh cảm nhận được tình thương của bà với cậu bé rất chân thật, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, không có chút gì là không vui khi thằng nhóc này kén chọn.

Thím Liễu bưng hai chén mì tới, hô lên: “Tôi tự tay hầm hai bát mì chân giò, hai người mau tới trừ vận đen đi, sau này bình an, may mắn, hạnh phúc, không bao giờ gặp tai nạn.”

“Hay, hay, hay lắm!” Mọi người khen hay liên tiếp, hai người ăn hết bát mì dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

“Anh đừng kéo tôi.” Uyển Nhan đứng trong một góc, cô nói nhỏ giọng. Đúng lúc mọi người vừa yên lặng xuống, ai cũng nghe thấy rõ lời cô nói, ánh mắt đều chuyển sang nhìn cô ấy.

Cô ấy đứng cạnh Đại Hữu, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hai người đỏ mặt lên, như vừa uống rượu xong.

“Sao vậy?” Lãnh Mạt Ngôn ngồi trên ghế sô pha, anh ôm eo Nhã Linh, hỏi.

“Không…” Uyển Nhan kéo Đại Hữu lùi về sau, nói nhỏ giọng.

Đại Hữu nhìn mọi người, rồi nhìn sang Uyển Nhan, biết cô ấy ngại mở miệng, tự cậu nói ra: “Lúc này cô Uyển Nhan nên tới bệnh viện của ngài Uy để khám, nhưng cô ấy ngại nói với mọi người.”

“Ôi, đây là chuyện quan trọng, sao có thể chậm trễ được?” Thím Liễu như thể đột nhiên nghĩ tới điều gì liền vội vàng nói.

“Đúng vậy, Uyển Nhan, bây giờ cậu có thấy đỡ hơn chút nào không?”

Thảo luận bệnh cá nhân của của mình trước mặt mọi người, khuôn mặt của Uyển Nhan đỏ rực, không dám nhìn thẳng vào nọi người: “Đỡ… nhiều rồi.” Cô ấy cắn môi, đứng ở đó một cách lúng túng.

“Vậy mau đưa cô ấy đi đi!” thím Liễu đẩy thằng con trai cao to cường tráng của mình, Đại Hữu đứng khựng ở đó một lát rồi nhìn sang Lãnh Mạt Ngôn: “Vậy… Ông chủ, tôi đi.”

“Ừ.” Ánh mắt của Lãnh Mạt Ngôn mang theo vẻ nghiền ngẫm, anh không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Đại Hữu kéo tay của Uyển Nhan nhanh chóng ra khỏi phòng khách. Nhã Linh thấy Uyển Nhan hơi giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn nghe lời để mặc cậu dẫn ra ngoài.

“Đại Hữu nhiệt tình như thế từ lúc nào vậy?” Lãnh Mạt Ngôn nhìn thím Liễu, anh hỏi dò.

“Đúng vậy, tôi cũng thấy lạ.” Thím Liễu có vẻ khá đăm chiêu.

Ngoài cửa, hai người còn chưa lên xe, một chiếc xe mui trần màu trắng bạc ở đó, người bước xuống là Uy Vũ Thiếu, vẫn phong độ như cũ, hắn hất mái tóc dài cá tính của mình, sau khi nhìn thấy hai người thì làm một động tác như đang nôn mửa.

Ba người chỉ dừng lại giây lát ở đó, Uy Vũ Thiếu vẫy tay rồi vào phòng khách.

“Sao? Lại không có chỗ ăn cơm à?” Lãnh Mạt Ngôn nói lạnh lùng, nhìn Uy Vũ Thiếu không chút khách khí. Hắn giả bộ ho khan để che giấu sự ngượng ngùng, hiển nhiên là bị Lãnh Mạt Ngôn đoán đúng ý đồ.

“Cũng không phải không có, nhiều lắm.”

“Nghe nói gần đây cậu có cô bạn gái hung tàn lắm à? Hơi một chút là hành hình, còn thường xuyên không cho cậu ăn cơm?” Tin tức của Lãnh Mạt Ngôn rất nhanh, chuyện của Uy Vũ Thiếu như được đặt trước mắt anh.

“Khụ khụ, cũng không phải… Chỉ là… Thức ăn mà cô ấy làm rất ngon…” Uy Vũ Thiếu cười ha ha bằng khuôn mặt của trắng bệch. Chàng hoàng tử chốn tình trường không ai sánh bằng này trở nên thất thế như vậy từ khi nào? Nhã Linh tò mò.

Cô đẩy Lãnh Mạt Ngôn ở bên cạnh: “Có chuyện như vậy thật sao?”

“Em hỏi chính cậu ta ấy.” Ánh mắt của Lãnh Mạt Ngôn rõ ràng mang theo nụ cười, như thể đang xem kịch vui: “Đắm mình trong bể tình nhiều năm, kiều gì chẳng có ngày bị nhấn chìm. Có điều khẩu vị của cậu cũng thật đặc biệt, không ngờ lại phải lòng một cô gái thích hành hạ người khác.” Anh nhếch bờ môi mỏng gợi cảm, tỏ vẻ khinh thường.

Thím Liễu chờ tất cả mọi người tới phòng khách, hình như rất quan tâm tới chuyện tình yêu của Uy Vũ Thiếu.

“Thế nào? Lúc nào thì cưới về nhà?” Thím Liễu hỏi nhẹ giọng.

“Cưới về nhà, về nhà sớm nha, bảo mẫu của cậu ta quy định phải về trước mười hai giờ đêm, không được dẫn bạn gái về nhà làm loạn, sáu giờ sáng phải dậy đi ra ngoài chạy bộ một tiếng rồi về ăn sáng, còn nhiều lắm.” Lãnh Mạt Ngôn nói từng cái quy định mà bảo mẫu của cậu ta ra, khiến Uy Vũ Thiếu vô cùng lúng túng.

“Ôi… chao, thằng nhóc này, sao lại biết được những chuyện ấy, đó là do cô ấy… quan tâm tôi.” Cậu trả lời của hắn chứng thực cho lời nói của Lãnh Mạt Ngôn, mọi người cùng há to miệng, nhìn Uy Vũ Thiếu bằng ánh mắt không thể tin.

“Bảo mẫu gì chứ, rõ ràng là cọp cái.” Lãnh Mạt Ngôn cười nhạo hắn, hắn lại chỉ nhún vai tỏ vẻ thờ ơ.

“Đừng có nói tôi, hai đồ hâm nhà cậu mới buồn nôn.” Uy Vũ Thiếu chỉ ra biên ngoài, xe của Đại Hữu đã chạy đi từ lâu rồi.

“Ai?” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Còn ai nữa chứ? Thuộc hạ tốt của cậu, con trai của thím Liễu.” Hắn tìm một chỗ rồi ngồi xuống, nói rất hung hăng, như Đại Hữu nợ hắn rất nhiều tiền vậy.

“Lại làm sao rồi?”

Mọi người đều dựng đứng lỗ tai lên nhìn sang phía hắn, ngay cả Lãnh Mạt Ngôn cũng mở to hai mắt, có vẻ rất hứng thú.

“Bình thường chất phác, như một thằng người gỗ vậy, thấy phụ nữ thì như không nhìn thấy!” Hắn hừ một tiếng, dáng vẻ vô cùng bất mãn.

“Thuộc hạ của tôi đắc tội cậu à?” Hắn không chịu không nói ra, Lãnh Mạt Ngôn thấy sốt ruột, cố tình nói khích hắn.

“Không đắc tội, nhưng khiến tôi buồn nôn. Mọi người không biết đâu, cậu ta kéo tay cái cô vừa rồi chạy thẳng tới phòng làm việc của tôi, muốn đích thân tôi làm phẫu thuật, nói cái gì mà đối với một người phụ nữ, tử cung rất quan trọng, không thể cắt bỏ được.”

“Phải cắt sao?” Nhã Linh lo lắng hỏi, Uy Vũ Thiếu lắc đầu, tiếp tục nói: “Cậu ta làm tôi chẳng hiểu gì cả, tôi đi tìm bác sĩ phụ trách, người ta chỉ nói tử cung bị tổn thương, phải được điều dưỡng, nếu không sẽ bị biến đổi bệnh lí, không cẩn thận sẽ phải cắt bỏ.”

“Tôi bèn hỏi cậu ta, cậu sốt ruột như thế làm gì, cho dù có cắt bỏ tử cung của người ta thì có liên quan gì tới cậu.”

“Nào ngờ cậu ta lại nổi giận, mắng tôi không hiểu được trái tim của phụ nữ, không hiểu được cái khổ khi làm phụ nữ. Mẹ nó, một thằng đàn ông như tôi, sao mà hiểu được trái tim gì đó của phụ nữ chứ.”

“Cái tên tự kỉ ấy lại nói phụ nữ với tôi mới ghê! Tôi hỏi lại cậu ta, cậu hiểu trái tim của phụ nữ, thế tim của họ là đỏ hay là đen, cậu có thấy rõ được không? Làm phụ nữ thì có những cái khổ gì, cậu cũng biết à?”

“Cậu ta ôm cô gái đó vào ngực nói với tôi, tôi hiểu, phụ nữ là để thương, để yêu, để che chở, sau này, tôi sẽ bảo vệ tốt cho người phụ nữ của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.