Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 207: Chương 207: Tổn thương vô hạn




“Cút đi! Tôi không cần cô lo nữa!” Bà Thành tức giận đùng đùng đẩy cô ra, chạy ra chỗ thật xa. Uyển Nhân mất thăng bằng ngã xuống đất, đau đớn khóc nức nở.

“Uyển Nhân!” Đại Hưng từ xa chạy tới, đau lòng đỡ Uyển Nhân đang ngã dưới đất dậy: “Đừng đau lòng như vậy, anh biết nỗi khổ tâm của em.”

Dây thần kinh của Uyển Nhân căng tựa như sắp đứt vậy, cô chỉ còn có thể nằm trong lòng Đại Hưng khóc thút thít.

“Hay là thế này đi, hãy nói chuyện giữa chúng ta cho mẹ em biết, em không hề kết hôn với Thành Kiên Vỹ, chỉ mới cử hành nghi lễ thôi, chưa phải là vợ chồng thực sự, chúng ta có thể nhanh chóng kết hôn.”

Đợi Uyển Nhân bình tĩnh trở lại, Đại Hưng mới đề nghị.

“Đừng!” Uyển Nhân không đành lòng nên trực tiếp phản đối: “Mẹ em vừa mới trải qua nỗi đau mất chồng, bây giờ con trai cũng biến mất, nếu như lại nói hết chuyện của chúng ta thì đúng là vô cùng rắc rối, chắc chắn mẹ em sẽ không sống nổi.”

“Em đó, lương thiện đến mức làm cho người ta phải vừa yêu vừa hận.” Đại Hưng lại ôm cô vào lòng, trên mặt lại thêm sự u sầu.

Buổi chiều, Uyển Nhân nghĩ ra mẹ cô cả ngày nay chưa ăn cơm, đành cầm chút đồ ăn nhẹ tới.

Của phòng của bà không khóa, bà đang làm gì vậy? Uyển Nhân tiện tay đẩy cửa ra, nhưng không nhìn thấy bóng dáng bà đâu, lại thấy một người đàn ông quay lưng về phía cô, đang chơi trò gì vậy chứ.

Cô bước lại gần, muốn xem người đột nhập vào phòng là ai. Người đó nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, để lộ ra một vết sẹo dài đáng sợ.

“Thành Kiên Vỹ!” Uyển Nhân sợ tới mức suýt nữa làm rơi đồ ăn trong tay, Thành Khiệt Vũ nhanh chóng nhận lấy, bốc một miếng bánh ngọt cho vào miệng: “Được đó, ngon lắm!” Hắn ăn liền mấy miếng.

“Còn không mau mang thêm đồ ăn tới đi!” Bà Thành bước từ trong ra, trên tay cầm một cây súng.

“Anh… vào bằng cách nào!” Uyển Nhân kinh hãi, lớn tiếng hét lên.

“Cô nghĩ nó chết rồi sao? Sao mà to mồm thế!” Tay cầm súng của bà Thành đưa lên che miệng cô.

Uyển Nhân vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, mở to đôi mắt nhìn Thành Kiên Vỹ, hắn lại tỏ ra không có gì, ăn sạch đồ trong khay.

“Mẹ, đừng bảo cô ấy ra ngoài, con còn có việc muốn nói với cô ấy, mẹ đi lấy đi.” Đưa khay đồ ăn cho bà Thành, Uyển Nhân bị hắn kéo vào trong lòng, giam giữ gát gao.

“Anh định làm gì!” Giọng Uyển Nhân run rẩy, không dám lớn tiếng hét lên nữa. Bóng dáng của Đại Hưng biến mất ở dưới lầu, chắc chắn anh không hề biết tình hình ở trên lầu.

Bây giờ toàn bộ tầng trên chỉ còn lại hai người họ, Uyển Nhân không thể tưởng tượng nổi, làm thế nào hắn có thể trà trộn vào nhà họ Lãnh được.

Thành Kiên Vỹ thay quần áo mới, nhìn giống một công tử bột, hắn lại ngồi vào ghế sofa một cách thoải mái, lạnh lùng nhìn Uyển Nhân ở trước mặt.

“Trước kia nhìn cô, tôi vẫn luôn cảm thấy không hề bắt mắt, nhưng xem ra giờ đây, có lẽ lại có dáng vẻ của người phụ nữ.” Hắn đốt một điếu thuốc, nói chuyện một cách tự nhiên, Uyển Nhân vẫn nhớ, quần áo mà hắn mặc trên người là bộ quần áo mà bà Thành vừa mua trên phố vài ngày trước, lúc đó cô còn hỏi bà tại sao lại mua đồ của đàn ông, bà có nói hợp với ông Thành, muốn mua để đốt cho ông ấy.

Lúc đó Uyển Nhân còn cảm thấy vô cùng xúc động, không ngờ là lại mua cho Thành Kiên Vỹ.

Hắn phả ra từng đợt khói thuốc, đằng sau khói thuốc là một ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn Uyển Nhân không rời.

“Anh mau đi đi!” Uyển Nhân định đi ra phía cửa, định khuyên hắn và mở cửa để ra ngoài. Khi tay cô chạm tới cửa thì Thành Kiên Vỹ lại ôm lấy cô từ phía sau bằng một tay, đôi tay to lớn ghì chặt cô ở cửa, chỉ một loáng đã khóa chặt cửa lại.

“Anh định làm gì!” Sự sợ hãi dồn nén khiến giọng nói của cô toát ra sự hoảng loạn, Uyển Nhân cố gắng giãy giụa khỏi vòng tay hắn. Hai cánh tay của hắn cứng rắn như dây thép, không hề dịch chuyển.

Một lực mạnh mẽ từ phía sau truyền tới, Thành Kiên Vỹ cười một cách kỳ lạ, hai tay đặt trước ngực cô: “Ông đây lưu lạc ở bên ngoài mấy tháng trời, lâu lắm rồi không được sờ tới đàn bà, cô là vợ tôi, không phải nên phục vụ tôi sao?”

“Đừng!” Cô như muốn hét lên. Thành Kiên Vỹ ném mạnh cô xuống giường, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

“Kêu đi! Bây giờ dù cô có kêu rách họng cũng không ai nghe thấy đâu, nhưng mà tôi lại thích người phụ nữ lẳng lơ một chút.”

“Anh… đừng mà!” Thành Kiên Vỹ nhanh chóng xông tới, như một con hổ đói, xé rách quần áo vốn mỏng manh của cô, Uyển Nhân bị Thành Kiên Vỹ xô ngã xuống đất cố gắng giãy giụa nhưng không thể làm được gì, Thành Kiên Vỹ nhanh chóng cởi hết quần áo ra, không hề có màn dạo đầu, mạnh mẽ tiến vào…

“A…” Tiếng hét thảm thương vang lên, dọa cả những con chim bên ngoài cửa sổ, Thành Kiên Vỹ cũng coi như điếc, vẫn mạnh mẽ xâm lược, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy dục vọng.



“A a a.” Sau khi thỏa mãn xong, Thành Kiên Vỹ đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, rồi lấy đại một bộ quần áo của bà Thành ném vào người cô: “Đúng là ngọt ngào, trước kia sao lại không có cảm giác này cơ chứ?”

Toàn thân Uyển Nhân đau nhức, không thể động đậy nổi, trên mặt cô tràn đầy vết thương, chính là vết thương Thành Kiên Vỹ đã đánh trong lúc xúc động. Trên cơ thể cô đầy vệt xanh tím, đều là dấu hôn của hắn.

Cô chỉ có thể lấy chăn quấn chặt cơ thể mình lại, những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, tuổi thanh xuân của cô đã bị hủy hoại bởi một người đàn ông như một con dã thú này, hạnh phúc sắp đạt được lại vuột khỏi tầm tầm tay trôi theo dòng nước.

“Bây giờ ông đây chịu yêu thương cô, còn khóc gì nữa!” Thành Kiên Vỹ sửa sang lại quần áo, châm điếu thuốc thứ hai, tận hưởng hương vị điếu thuốc. Cơ thể hắn thả lỏng, vô cùng thỏa mãn bởi vì vừa lấy lại được cảm giác sung sướng.

“Anh… súc sinh.” Uyển Nhân gạt đi nước mắt, cơ thể run lên như một chiếc lá rơi.

Câu nói này chỉ đổi lại tiếng cười ngông cuồng của Thành Kiên Vỹ, hắn nói: “Không phải cô luôn nghĩ mọi cách để tôi chiếm lấy tôi sao? Sao nào? Hôm nay tôi chiếm được cô rồi, thích thú chứ hả? Cũng không còn trinh nữa, khóc gì chứ?”

“Anh…” Nước mắt Uyển Nhân nhạt nhòa, sao người đàn ông cầm thú trước mặt này có thể nhớ được hắn đã ném lần đầu tiên của cô cho đám thuộc hạ của hắn cơ chứ.

Có tiếng gõ cửa, Thành Kiên Vỹ bật dậy, cầm lấy khẩu súng, nhìn qua mắt mèo, rồi mới mở cửa ra. Người đứng ở bên ngoài là Bà Thành, bà đã mang thêm đồ ăn tới.

Thành Kiên Vỹ nhận lấy khay đồ ăn rồi vội vã đóng cửa lại.

“Không ngờ đồ ăn trong nhà họ Lãnh lại ngon tới vậy.” Hắn ăn một cách tự nhiên, một lúc lâu sau mới chỉ vào Uyển Nhân: “Ăn không?”

Bà Thành nhìn thoáng qua Uyển Nhân đang quấn chăn ở trên giường, làm như không có việc gì xảy ra ngồi xuống bên cạnh Thành Kiên Vỹ khuyên hắn ăn, thỉnh thoảng lại đưa nước cho hắn uống.

Đột nhiên điện thoại di dộng của Uyển Nhân vang lên, Thành Kiên Vỹ nhặt lên nhìn tên người gọi: “Đại Hưng? Là thằng nào?”

“Ồ, là tài xế của cô ta.” Bà Thành mở miệng, chỉ vào Uyển Nhân đang trên giường.

“Tài xế? Hừ, là người tình phải không!” Hắn đưa di động cho Uyển Nhân: “Nếu cô dám nói ra chuyện của tôi, tôi sẽ tìm một lũ đàn ông đến chơi chết cô!”

Cơ thể Uyển Nhân vô cùng kinh ngạc, cảnh tưởng bị cưỡng hiếp vẫn còn khắc sâu trong lòng cô, cô sợ hãi lắc đầu nhận điện thoại.

“A lô, Đại Hưng, không có chuyện gì, thực sự không có chuyện gì cả. Hay là anh tới đây đi, được, anh làm gì thì làm đi.”

“Tôi nói rồi mà, đúng là người tình, nói chuyện dài dòng như thế, lẽ nào đã quên mất còn có người chồng là tôi đây?” Thành Kiên Vỹ đã uống say, mắng Uyển Nhân. Bà Thành nghe thấy hai từ “người tình” cũng nhăn mặt lại: “Tôi đã nói mà, sao cái cậu Đại Hưng đó lại thân thiết như thế, suốt ngày đi theo như một cái đuôi, hóa ra là đang đeo bám. Hừ, muốn đá Vũ Nhi nhà tôi ư, không dễ dàng vậy đâu!”

Uyển Nhân chỉ có thể nuốt giận, với hai con người này, cô không còn gì có thể nói chuyện được nữa. Nước mắt cứ thế tuồn trào, cô khóc thầm thút thít.

“Khóc, khóc cái gì chứ! Tôi còn chưa chết đâu!” Bà Thành vô cùng tức giận, cầm lấy chiếc gậy đánh vào người cô.

Cơ thể Uyển Nhân chỉ được che chắn bởi chiếc chăn mỏng, không thể nào né tránh được, từng gậy đánh vào những nơi mà Thành Kiên Vỹ vừa mới cắn cô, vô cùng đau đớn.

Buổi tối, bà Thành để lại phòng đó cho Thành Kiên Vỹ và Uyển Nhân, bản thân bà sang ở phòng của Uyển Nhân ngay bên cạnh. Màn tra tấn vô tận của màn đêm mới bắt đầu, mãi đến khi trời gần sáng, Thanh Kiên Vỹ tra tấn đến nỗi cô ngất đi rồi mới lặng lẽ bỏ đi.

“Chuyện của Vũ Nhi nếu cô dám hé răng nửa lời, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Bà Thành nói một cách tàn nhẫn còn véo cô một cái. Ở dưới lầu, Đại Hưng đang chờ cô.

Trong lòng Uyển Nhân tràn đầy sự lo lắng khẽ gật đầu, thay quần áo rồi nhanh chóng rời đi.

Đoàn người Ẩn Hạo không hề đi khỏi đó, vì đảm bảo sự an toàn của Nhã Lan, anh ta chủ động yêu cầu về ở tại nhà họ Lãnh. Mà thím Liễu sợ không có người chăm sóc cho Nhã Lan nên cũng về ở nhà họ Lãnh.

Nghê Tiên Như do dự mãi mới yêu cầu Lãnh Mạn Nguyên về ở nhà họ Lãnh: “Em… hi vọng có thể… làm một việc gì đó.” Mặt cô ta ửng hồng, xấu hổ như bản thân đã làm sai chuyện gì đó.

“Tiên Như, em còn có báo cáo, không cần …” Ẩn Hạo đau lòng cầm lấy tay cô ta, không đành lòng.

“Mọi người đều có thể việc để làm, em cũng muốn làm một điều gì đó cho Nhã Lan, để trả ơn…” Cô ta không nói nói ra mọi người cũng hiểu, cô ta đang hi vọng có thể trả ơn việc Nhã Lan đã ra tay cứu giúp lúc đó.

Lãnh Mạc Nguyên mang khuôn mặt đầy râu ria, cả ánh mắt đều nhìn về phía cơ thể của Nhã Lan, không hề tỏ thái độ gì cả.

“Em tới đây ít nhất có thể bưng nước…” Nghê Tiên Như khẽ nói, trước kia cô ta ít khi tỏ ra như vậy trước mặt mọi người, Ẩn Hạo nắm chặt tay cô ta.

“Cho Tiên Như ở lại đi, tôi và cô ấy thay nhau làm việc cũng có thể hỗ trợ được cho nhau.”

Lãnh Mạc Nguyên không tỏ thái độ gì, xem như đã chấp nhận.

Điện thoại vang lên đúng lúc, gương mặt Lãnh Mạc Nguyên vô cùng mệt mỏi, anh lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm vào màn hình rồi mới nhận cuộc gọi.

“Vỹ Thiên, có vấn đề gì ư? Trúng độc? Sao có thể như vậy được! Được, cậu mau tới đây đi.” Cúp điện thoại, gương mặt anh vẫn âm u như một cơn mưa dầm.

“Chuyện gì vậy?” Ẩn Hạo cảm thấy không ổn, hỏi thăm. Ánh mặt của mọi người đều hướng về phía Lãnh Mạc Nguyên.

“Nhã Lan bị người khác bị đầu độc nên mới bị sảy thai. Đứa bé trong bụng đã hấp thụ một lượng độc dược lớn, giảm bớt độc tính cho Nhã Lan, nếu không thì cô ấy đã mất mạng.” Ánh mắt trìu mến của Lãnh Mạc Nguyên dồn hết vào cơ thể trắng như tuyết đang nằm trên giường. Nhã Lan vẫn nằm yên ở đó, gương mặt trắng bệch, trắng như một tờ giấy.

Cô đã nằm như vậy nhiều ngày, cứ nếu tiếp tục như vậy không biết sẽ ra sao.

“Sao có thể bị đầu độc được chứ! Cô ấy không hề ăn gì cả, có phải là trong thuốc có vấn đề gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.