Sau khi bị đưa đi, Lăng Quân hoàn toàn mất kiểm soát, ông ta cứ luôn miệng lẩm bẩm:
“Anh Anh, Anh Anh.”
Lăng Quân ánh mắt vô hồn hướng lên nhìn trời, bất cứ ai gọi hay nói gì đó ông ta đều không để ý đến, một mực gọi tên vợ mình. Việc Liễu Anh mất là một sự đả kích vô cùng lớn đối với Lăng Quân, mọi hành động của ông ta dường như mất kiểm soát, lúc thì gào thét, lúc thì đòi sống đòi chết đi theo vợ mình, đến cuối cùng cảnh sát phải đưa ông ta vào bệnh viện tâm thần. Số lượng ma tuý có trong Tâm Phúc cũng đã được phía cảnh sát mang đi để điều tra.
Còn về phần Liễu Anh, vì người thân của bà đã mất hết, bản thân lại còn không có con cái nên ba người Tả Dật đã lo phần hậu sự, đem đi chôn cất. Về chuyện xảy ra ba người họ đã giấu kín không truyền ra ngoài, vì thế mà việc an táng Liễu Anh không có lấy một phóng viên. Vì An Trạch là bạn thân lâu năm với bà nên An Kỳ đã chủ động gọi điện cho ông. Hậu sự của Liễu Anh ngoài ba người bọn họ ra thì có thêm An Trạch. Sau khi mọi việc xong xuôi, thi thể của Liễu Anh đã được mọi người chôn cất tại quê hương bà, điều này là do An Trạch đề xuất.
“An Tổng.” Tả Dật lên tiếng.
Vì là có An Trạch ở đây nên tiếng “An Tổng” này An Kỳ cũng biết là không phải gọi mình. An Trạch theo tiếng gọi mà xoay người, đối diện với Tả Dật.
“Tả Tổng.” Sau đó nhìn về hướng bên cạnh anh:
“Phó tổng Trịnh.”
Trịnh Vĩ nghe vậy cười nói:
“An Tổng.”
Vì chuyện Liễu Anh nên tại sao hai người họ lại có mắt ở đây, An Trạch trước mắt không truy cứu. An Kỳ đứng bên cạnh có vẻ ái ngại, vì thời gian này cô phải lao đầu vào trước hết là mấy công việc tại tập đoàn cần cô phê duyệt sau cùng là chuyện Tâm Phúc, tất cả mọi việc đều cần cô phải giải quyết thế nên cô vẫn chưa nói với An Trạch. Hiện nay nhờ vào sự việc này mà không cần cô nói An Trạch cũng đã hiểu ra được phần nào nhưng An Kỳ cảm thấy bầu không khí có gì đó, rất ngột thở.
“Vậy chúng tôi xin phép đi trước.” Trịnh Vĩ là người phá vỡ sự ngột thở đó, có khi chính bản thân anh cũng cảm nhận được.
An Trạch lúc này mới dời sự chú ý nói:
“Vậy không phiền hai vị nữa.”
Bốn người họ như thế mà tạm biệt, hai bên đi về hai phía khác nhau. An Kỳ từ đầu đến cuối không nói câu nào, không phải là cô không muốn nói mà là khi đứng giữa hai người An Kỳ cảm thấy có một bức tường vô hình chắn trước mắt không tài nào xuyên thủng được. Sau khi vào xe, An Trạch vẫn giữ nét mặt như vậy được một lúc ông nói:
“Con có phải nên giải thích cho ta chuyện gì không?”
An Kỳ từ tốn thuận lại mọi chuyện cho An Trạch, nghe xong sắc mắt ông có chút biến đổi nhưng rất nhanh đã lấy lại được, An Kỳ hoàn toàn không nhận thấy điểm này. Thấy ông có vẻ không truy cứu nữa, An Kỳ cũng không tiếp tục cái chủ đề này, cô chuyển tầm mắt sang cảnh vật bên ngoài, bầu trời hôm nay đặc biệt đẹp, ánh nắng chiếu rọi xuống vạn vật, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm dịu đi cái nóng bức oi ả của ngày hè. Vì hôm nay vừa vặn là cuối tuần, An Kỳ không phải tới Thương Thịnh, kể ra từ sau sự việc xảy ra đến nay cũng đã được một thời gian, trong thời gian này An Kỳ toàn bộ tập trung vào công việc đặc biệt là dự án Tâm Phúc, vì thế mà cô sẽ dành một ngày hôm nay để nghỉ ngơi.
Từ lúc lên xe, Tả Dật không nói thêm một lời nào, ánh mắt anh dường như ẩn dấu sự bực tức. Tả Dật là đang tức giận? Hay là có nguyên cơ nào khác? Điều này Trịnh Vĩ không thể phát giác ra được điều gì. Phải nói từ lúc gặp An Trạch đến giờ, dường như Tả Dật có gì đó không ổn.
“Khó chịu sao?” Trịnh Vĩ chỉ dám nghĩ rằng chuyện khiến Tả Dật có bộ dạng như hiện giờ chỉ có một.
“Cậu nghĩ sao?” Tả Dật không trực tiếp trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại.
Trịnh Vĩ cũng khôn mấy ngạc nhiên, dời ánh mắt về phía trước ung dung đáp:
“Cậu không nói thì tôi cũng biết.”
Đúng vậy, cho đến lúc Tả Dật lên tiếng thì Trịnh Vĩ biết chắc điều mình nghĩ là đúng. Chơi với nhau từng ấy năm, người như Tả Dật sẽ không bao giờ chủ động nói với bất cứ ai, ngay cả ba mẹ của mình nhiều khi cũng phải khó hiểu, nhưng Trịnh Vĩ thì lại khác, anh biết là vậy nên chưa bao giờ dám nghĩ Tả Dật sẽ chủ động nói với anh mà là tự anh sẽ nhận được. Dựa vào sự hiểu biết của anh về Tả Dật, Trịnh Vĩ sẽ chỉ cần nhìn vào sắc mặt của Tả Dật mà có thể suy đoán ra được chuyện gì, không nhất thiết Tả Dật phải nói. Phải nói là khi xưa anh rất khó thân với Tả Dật, không giống như những đứa trẻ khác, vì anh là con một nên sau khi học hết phổ thông, Tả Dật được ba mẹ cho đi du học và cũng tại thời điểm đó mà hai người quen biết nhau. Trịnh Vĩ và Tả Dật đại học học cùng nhau tại Mĩ. Lúc mới bắt đầu, Tả Dật luôn trưng bộ mặt lạnh ngắt mà đối diện với chúng bạn khiến cho mọi người cô lập, né tránh anh nhưng Trịnh Vĩ lại hoàn toàn khác. Trịnh Vĩ bản thân là một người cởi mở rất dễ giao lưu kết bạn mặc dù đối với Tả Dật hơi khó khắn một chút. Và đương nhiên Trịnh Vĩ là người chủ động tới làm quen bắt chuyện với anh nhưng đều bị Tả Dật ngó lơ. Cứ thế rất nhiều lần, có lúc một người bạn đến nói:
“Sao cậu lại muốn kết thân với cậu ta vậy? Nhìn qua là biết khó tính rồi.”
Trịnh Vĩ nghe vậy thì bật cười:
“Không có đâu. Cậu ta chỉ là khó giao tiếp một thôi, còn đâu mọi thứ vẫn tốt mà.”
Khi nói câu này thì đúng lúc Tả Dật đi qua, Trịnh Vĩ thấy vậy thì vẫy vẫy tay:
“Tả Dật, Tả Dật.” Đối với mọi người thì Trịnh Vĩ sẽ dùng tiếng anh để nói còn khi đối diện với Tả Dật thì anh sẽ dùng tiếng mẹ đẻ dù biết là anh sẽ không đáp lại, về điều này Trịnh Vĩ cảm thấy rất bình thường. Tả Dật quả đúng là không để ý đến anh trực tiếp rời đi. Cứ thế mà cho đến cuối năm nhất, khi thầy giáo phân chia lớp thành từng nhóm để làm thảo luận, mỗi nhóm là hai người. Mọi người tấp nấp chọn lựa, chẳng mấy chốc đã xong, chỉ còn lại một mình Tả Dật, hôm đó vừa đúng có một người nghỉ nên thầy giáo đã cho Trịnh Vĩ và Tả Dật vào một cặp và cũng từ đó mà hai người mới kết bạn với nhau. Nghĩ lại thì cũng đã 10 năm trôi qua, hai người họ vẫn thân thiết đến bây giờ.
“Cậu hiểu tôi vậy sao?” Tả Dật hỏi Trịnh Vĩ. Hỏi là hỏi vậy nhưng trong lòng anh đã rõ như ban ngày.
Trịnh Vĩ vẻ tự tin vỗ vỗ ngực đáp:
“Tất nhiên, tôi là ai cơ chứ, là người bạn thân nhất của Tả Dật cậu rồi.”
Tả Dật đối với bộ dạng này của anh thật cũng hết cách.
“Cậu định thế nào?”
Tả Dật một lúc lâu sau mới trả lời:
“Tuỳ duyên.”
Trịnh Vĩ nghe vậy cũng đủ hiểu. Anh biết trong lòng Tả Dật hiện giờ là có chút khó chịu, lần nào cũng vậy. Hai chữ “ tuỳ duyên” này nói ra cũng quá dễ dàng rồi.
An Kỳ sau khi về tới nhà thì có nhận được một cuộc gọi từ Hạ Lâm:
“Alo.”
Đầu dây bên kia lập tức bắt máy:
“Dương Lãnh hôm nay hẹn bọn mình ra ngoài đấy, anh ấy có chút việc nhờ mình nhắn lại với cậu.”
Kể ra cũng lâu rồi bọn họ không tụ tập vì thế sao không nhân cơ hội này mà gặp mặt:
“Được thôi.”
“Vậy 20h tại chỗ cũ nhé.”
“Ok.”
An Kỳ cúp máy, vì cũng lâu rồi không gặp bạn bè nên tâm trạng cô hiện tại rất vui. Đối với cô mà nói, hai người giống như chỗ dựa thứ tinh thần thứ hai của cô vậy, ngoài ba mẹ ra thì họ chính là người thân của cô, không ai có thể thay thế được.