Đọc được tin nhắn của Tả Dật, An Kỳ đã đôi phần hiểu được câu chuyện. Đến bệnh viện, cô đã thấy cửa phòng anh đã mở ra sẵn, bên trong Tả Nghiêm và Hàn Tử Kỳ đã có mặt ở đó, dường như họ đều biết rằng An Kỳ nhất định sẽ đến nên lúc nhìn thấu cô không ai có vẻ ngạc nhiên.
Tả Dật không có ngồi ở giường bệnh, anh đưa lưng về phía cô. Có thể thấy được bọn họ đã bắt đầu câu chuyện từ lâu, cũng xảy ra tranh cãi. Tả Dật xoay người, đi vào bước về phía cửa, cánh tay cầm lấy bàn tay An Kỳ, ghé sát vào cô nói:
“Đừng lo lắng, em chỉ cần phối hợp với tôi là được.”
Nói xong anh dắt An Kỳ đi vào, cánh tay vẫn nắm chặt lấy. Hàn Tử Kỳ nhìn xuống nét mặt có phần phức tạp, đây không phải là lần đầu bà gặp người con gái này. Vì câu chuyện bắt đầu không mấy vui vẻ nên khi thấy hai người Tả Nghiêm càng thêm tức giận. Ông nhìn Tả Dật nói:
“Con gọi người con gái này đến đây làm gì?”
Tả Dật đối với sự tức giận của ông hoàn toàn không có lấy gì làm lạ, vẻ mặt không thay đổi:
“Đây chính là người con gái ấy.”
Câu nói của anh hoàn toàn là cây kim châm ngòi lên sự tức giận bấy lâu của Tả Nghiêm, ông trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không thể ngờ vừa rồi là mình đã nghe thấy gì. Hàn Tử Kỳ bên cạnh cũng không thoải mái gì, từ đầu tới cuối nhìn cô cuối cùng lên tiếng:
“Con trai, con không cần phải đối phó với chúng ta như vậy.”
Tả Dật hướng mắt nhìn bà, so với ba mình thì mẹ vẫn là bình tĩnh hơn, lần này cũng không ngoại lệ. Còn Tả Nghiêm thì ngược lại hoàn toàn, ông không thể kìm nén được như vợ mình, ai cũng được nhưng người con gái này thì không thể.
“Con có biết mình đang nói gì không?”
Tả Dật định lên tiếng đột nhiên thấy An Kỳ hơi dùng sức mà nắm lấy tay anh, cúi xuống nhìn thấy cánh tay còn lại của cô đang áp lên bàn tay đang nắm lấy của hai người.
Hiểu cô nghĩ gì, Tả Dật nới lỏng tay đang nắm nhưng không có ý định rút lại.
An Kỳ thở dài một hơi, cũng biết là không nên nói chuyện với trưởng bối trong tình trạng này nhưng anh như vậy làm cô cũng hết cách, có rút cũng không được.
“Chủ tịch Tả, Tả phu nhân, lần đầu gặp mặt, mong hai bác thứ lỗi.”
Bình thường An Kỳ cũng sẽ không dùng lối đối đáp kiểu này, dù sao cũng là bề trên nhưng chuyện hôm nay đa phần là có liên quan đến cô, An Kỳ cũng không thể mặc diễn biến câu chuyện, đành phải nói vậy.
Tả Nghiêm và Hàn Tử Kỳ không nói gì lẳng lặng nhìn cô, chỉ có Tả Dật mỉm cười nhìn cô, đây có lẽ là nụ cười chân thật nhất từ khi hai người họ gặp nhau.
“Cháu mặc dù không biết hai bác liệu có hiểu lầm gì với cháu, nhưng cháu có chắc chắn một điều cháu thật lòng muốn làm quen với con trai hai bác.”
Điều này là thật, trong trí nhớ của cô thì ắt hẳn đây là lần đầu cô gặp mặt ba mẹ Tả Dật, không biết vì điều gì mà dường như hai người họ có khuất mắc gì với cô, thậm chí là thành kiến. Đây là lời mà An Kỳ muốn nói với ba mẹ Tả Dật và cũng là cô cho anh câu trả lời.
Không cần đợi hết ngày hôm nay, cô đã cho anh đáp án.
Tả Dật ý cười càng đậm, cánh tay ôm trọn lấy bàn tay của An Kỳ, những tưởng là bản thân sẽ người bảo vệ cô nhưng thật sự không ngờ rằng chính cô mới là người đứng ra bảo vệ bản thân bà dường như cô cũng đang bảo vệ chuyện của hai người. Tả Dật thật sự hài lòng với đáp án của cô dành cho anh.
Cảm xúc dâng trào, không thiết xung quanh xảy ra những gì Tả Dật chợt nâng cánh tay đang nắm lấy bàn tay của An Kỳ, không nhanh không chậm mà đặt xuống đó nụ hôn nhẹ.
Hiển nhiên hành động này của anh làm cho Tả Nghiêm và Hàn Tử Kỳ chết sững, cái thể hiện tình cảm như này đúng là không khiêng dè gì, ngay cả lúc bọn họ có thành kiến với cô Tả Dật cũng làm như không thấy điều đó, anh hiện tại chỉ có mối quan tâm duy nhất, đó là cô.