Tại nhà riêng của Tả Diên Nghi.
Sau khi thoả thuận xong, Tả Dật đưa cô tới chỗ này. Theo như anh nhớ thì cứ vào buổi sáng Tả Diên Nghi thường có mặt tại nhà, đây là Trương Tử Hùng nói với anh. Cũng không nằm ngoài mong đợi, hai người sau khi được quản gia dẫn vào nhà thì thấy bà đã ngồi uống trà tại đó.
Dinh thự của Tả Diên Nghi phải nói được trang trí rất độc đáo, theo phong cách Châu Âu. Chồng và con trai đều không còn, Tả Diên Nghi từ đó bà sống một mình và cũng có ý định đi tìm hạnh phúc mới, lúc bước vào nhà nhìn thấy một thân của bà sống trong một dinh thự to đến vậy chợt cảm thấy có chút cô đơn.
Hôm nay đón thêm hai vị khách không mời mà tới, Tả Diên Nghi đem lòng hiếu kì hỏi:
“Cháu không phải vẫn điều trị tại bệnh viện sao?”
Tả Dật nói:
“Điều trị tại nhà cũng không có vấn đề gì, không sao.”
Tả Diên Nghi mỉm cười, không biết là ngày gì mà hai người này lại chạy đến đây, mà lại còn vào lúc sáng sớm:
“Cũng đã lâu rồi cháu không tới đây. Thế nào, cảm giác vẫn vậy chứ?”
Tả Dật đúng là rất lâu mới tới đây lần nữa, hồi còn nhỏ anh cùng Tử Hùng thường tới nhà anh họ mình chơi, lúc đó gia đình anh với gia đình Tả Diên Nghi rất thân với nhau cũng vì thế mà hai anh em càng trở nên thân thiết. Nhưng cái chết của chồng bà đã làm rạn nứt sự thân thiết của cả hai bên và cũng từ đó anh không còn tới đây cho đến tận hôm nay. Kể ra cũng đã mười năm.
“Không có gì thay đổi.”
Đây không phải là mục đích hai người tới đây, vì chuyện này mà ba mẹ anh nhiều phần cũng tránh gặp mặt Tả Diên Nghi.
“Mới sáng sớm hao người tới đây, có hay không có chuyện quan trọng?”
Tả Diên Nghi hỏi thẳng, lần này bà chuyển chú ý sang hết lên người An Kỳ. Sự có mặt của Tả Dật làm bà có phần ngạc nhiên, điều đáng nói ở đây là An Kỳ. Dù sao anh cũng là người trong gia đình, cũng không có chuyện gì nhưng An Kỳ lại khác.
“Bác Tả, cháu mạo muội tới là muốn xác nhận lại một chuyện.”
Bàn tay đang cầm tách trà của Tả Diên Nghi chợt siết lại, đối với hai người chuyện xảy ra chỉ có một.
“An tiểu thư cứ nói.”
An Kỳ thầm hít một hơi sâu vào trong, chợt cảm thấy lòng bàn tay ấm nóng, quay sang thì phát hiện Tả Dật đang nắm lấy tay mình. An Kỳ đối mặt với Tả Diên Nghi, đây là lần thứ hai bọn họ nói chuyện trực tiếp với nhau.
“Lần trước bác có nhắc tới con trai mình, liệu anh ấy có phải tên là Trương Tử Hùng?”
Cô không dám chắc điều này bởi lần trước bà cũng không nhắc tới tên con trai mình, cô dựa vào những gì mà bọn họ nói với nhau mà đoán ra.
“Cô nhớ lại rồi sao?”
Đây là câu hỏi nhưng cũng là câu ngầm khẳng định. Tả Diên Nghi đặt tách trà xuống bàn, ra hiệu cho người làm ra tất cả đều ra ngoài, hiện giờ phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ.
An Kỳ bị câu hỏi của bà làm cho kinh ngạc, tất cả mọi người đều biết hết sự việc chỉ riêng cô là không biết, nói đúng ra là đến tận giờ cô mới nhớ lại.
“Cô ấy vừa mới nhớ lại.”
Tả Dật bên cạnh trả lời thay cho cô, anh biết hiện giờ đối diện với câu hỏi của Tả Diên Nghi, dù An Kỳ có trả lời thế nào thì cũng sẽ bị coi là tiểu nhân, vô trách nhiệm.
Tả Diên Nghi nhìn vào cái nắm tay của hai người, trong lòng chợt dấng lên khó chịu. Nếu như đã nhớ lại tất cả thì bà cũng không cần phài nể nang gì:
“Ông trời cũng thật là có mắt. Năm năm, cuối cùng ngày này cũng tới.”
Hôm nay người con gái này lại cả gan dẫn thân tới đây, càng nghĩ tới Tả Diên Nghi càng thấy tức tối, thời gian qua bà đã phải sống cùng với lòng căm hận của bản thân đến mức chính bà cũng không thể buông xuống được. Nghĩ lại cái ngày mà tới nhận xác con trai, bà lại đau đớn gấp bội. Giờ phít này người làm cho co trai bà thành ra như vậy hiện đang ở trước mắt, tay trong tay cùng với chính cháu trai của mình.
Nghiệt duyên, đây đúng là nghiệt duyên.
“Không ngờ cô còn dám đặt chân tới nhà tôi. Bản thân không cảm thấy áy náy sao?”
Áy náy cùng tội lội chồng chất, tất cả đều có. Ngay giây đầu nhớ lại toàn bộ, An Kỳ không cảm nhận được gì ngoài hai thứ đó, trong lòng chợt đắng ngắt vạn phần.
“Bác Tả, cháu biết giờ có nói gì cũng đều là vô dụng nhưng dù sao trong chuyện cháu cũng có liên quan. Tại đây, cháu thành thật xin lỗi bác.”
Tả Diên Nghi đối với hành động của An Kỳ đương nhiên không bận tâm, con trai bà đã mất những lời này có là gì, bà không cần.
Cái bà cần là mạng của con mình.
Điều này cô không thể làm được, người đã chết sẽ không thể sống lại được nữa.
“Đã biết là muộn màng, cô còn nói ra làm gì. Cảm thấy bản thân uất ức lắm sao?”
An Kỳ từ sâu bên trong tự bản thân tán thành với lời nói của Tả Diên Nghi. Đúng vậy, bản thân cô không có tư cách đê cảm thấy uất ức, người là do một tay cô sát hại bà điều đó chính là sự thật.
“Bác gái, cô ấy tới đây không phải để nghe nác ai oán.”
Tả Diên Nghi nghiêm mặt nhìn Tả Dật:
“Vậy mấy người tới đây làm gì? Xem tôi sống ra sao à?”
An Kỳ nắm chặt lấy tay anh, ra hiệu cô có thể tiếp tục. Cảm xúc của bà, cô có thể hiểu được, không có gì lạ dù sao bà cũng là một người phụ nữ giống với biết bao người phụ nữ khác, hiện hung thủ giết con mình đang ở ngay trước mắt, không thể xem như không có gì được.
“Cháu có thể làm gì?”
Việc xác nhận đã có câu trả lời thích đáng, việc mà An Kỳ có thể làm bây giờ là phải chịu trách nhiệm với Tả Diên Nghi.
Bà An Kỳ, người con gái dì có chết cũng không thể quên. Chính người này đã tước đi mạng sống của con trai bà, cô phải trả giá cho nhưng gì mà bản thân đã làm.
“Có một việc mà tôi muốn cô làm ngay bây giờ.”
Nhận thấy Tả Diên Nghi chấp thuận câu hỏi của cô, An Kỳ lập tức hỏi tới:
“Bác cứ nói.”
Tả Diên Nghi cho người gọi tới mang ra một con dao cắt hoa quả hướng đến An Kỳ đưa tới:
“Cái tôi muốn là đền mạng.”