Không khí phòng khách nhà họ Tả bị bao trùm bởi sự im lặng. Chuyện cho dù có được nói ra rõ ràng nhưng không ai một ai trong số họ không biết thành kiến của nhà họ Tả đối với nhà họ An cũng thể giảm đi. Sự thật được giấu suốt 5 năm không thể nói bằng mấy lời là xong.
Sau khi nghe An Kỳ kể lại, ông khẽ nhíu mày. Không ngờ mọi chuyện lại bị biến chuyển, Tả Diên Nghi sao lại có thể để yên cho An Trạch muốn làm gì thì làm như vậy. Người bỏ mạng rõ rang là con trai bà. Ông nhìn lên An Kỳ, người con gái mà ban đầu bọn họ tưởng là hung thủ giết chết Trương Tử Hùng. Hàn Tử Kỳ gương mặt thoáng sững sờ sau khi nghe cô thuận lại cuộc trò chuyện ở dinh thự Tả Diên Nghi. Những gì mà bà cảm nhận đươc trong suốt 5 năm qua không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Không chỉ có một mình An Kỳ mà ngay đến cả Hàn Tử Kỳ cũng bị Tả Diên Nghi gán ghép tội danh. Phải chăng nếu như hai người không đi chuyến đi lần đó thì rất có thể sẽ xuất hiện một tai nạn ngoài ý muốn khác, chỉ đơn giản là bọn họ đã vô tình làm cho kế hoạch của An Trác có được cơ hội thực hiện.
Nếu như xâu chuỗi tất cả sự việc xảy ra thì dương như chỉ có Tả Diên Nghi và nhà họ An là có mối hận thù của chuyện xảy ra 5 năm trước.
“Cô nói ra chuyện này là có mục đích gì?” Bất chợt Tả Nghiêm hỏi tới.
Những gì họ biết về vụ việc hoàn toàn không phải là tất cả, chính Tả Diên Nghi đã giấu diếm sự thật. Hiện giờ An Kỳ nói như vậy cũng không tránh khỏi việc sẽ khiến hai người họ nghi ngờ.
Mục đích của Tả Diên Nghi là gì? Sao bà ta lại phải giấu đi sự thật cuối cùng của cái chết con trai bà?
“Cháu không có mục đích gì cả. Chỉ là tất cả mọi người ở đây ai cũng biết chuyện này, những gì mà hai bác biết cũng chỉ mới có một nửa đằng trước.”
Tả Nghiêm hừ lạnh một câu nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô, giống như là đang cố tìm kiếm sự giả dối trong lời nói. Nhưng hoàn toàn ông không tìm thấy.
“Cô lấy gì để có thể đảm bảo được chuyện cô vừa nói?”
An Kỳ không phải tay không mà tới, khi Tả Dật gọi cho cô thì bản thân cũng có sự chuẩn bị sẵn. An Kỳ đặt trên bàn là túi đựng chiếc khăn của An Trác mà Tả Dật đã lấy từ chỗ công an.
“Cái này là do chính con trai hai bác lấy từ chỗ công an tiếp nhận vụ án đó.”
Đây chính là bằng chứng để khẳng định tất cả những gì cô vừa nói hoàn toàn là sự thật.
“Cái khăn này là sao?” Tả Nghiêm nhìn chiếc khăn không hiểu hỏi.
Ngoài An Kỳ ra thì không ai biết được nguồn gốc của chiếc khăn, cũng phải bởi An Trác là người nhà họ An chứ không phải họ Tả.
“Đây chính là chiếc khăn của chú cháu làm rơi ở hiện trường năm đó.”
Nói tới đây vẻ mặt của Tả Nghiêm và Hàn Tử Kỳ đã sững sờ, hai người nhìn xuống chiếc khăn được đặt ngay ngắn trên bàn trà, hung thủ bị vạch trần cũng là từ chiếc khăn này mà ra.
Hàn Tử Kỳ nhìn con trai mình hỏi:
“Con đã sớm biết mọi chuyện?”
Anh nhàn nhạt nói:
“Cũng mới thôi. Từ lúc nằm trong viện con đã cho người điều tra.”
Một câu nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến cho hai vị trưởng bối trước mặt có phần ái ngại. Anh sau khi cùng cô trải qua chuyện của A Tiêu dần dần anh hoài nghi về những gì mà Tả Diên Nghi nói với mọi người trong nhà. Đặc biệt khi anh nhìn thấy thấy cô bận rộn khi phải chăm sóc anh lúc ở viện thì anh khẳng định mình điều mình nghi ngờ là đúng. Còn hai vị trưởng bối lại hoàn toàn tin tưởng vào những gì mà bà ta nói, thậm chí trong lòng họ đã sớm định sẵn chính An Kỳ là người giết Trương Tử Hùng, giờ mọi chuyện đã được phơi bày trước mắt, đến bằng chứng cũng có.
“Câu hỏi của bác trai vừa rồi, cháu xin trả lời. Chính ba cháu cũng đã nói rằng ông sẽ đi tự thú.” An Kỳ nói.
Tả Nghiêm vài giây ngây người nhưng rồi cũng nhờ ra là lúc đầu chính ông cũng hỏi cô điều đó. Kết quả ông nhận được càng khiến bản thân phải bất ngờ.
Đi tự thú đồng nghĩa với việc An Trách phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc làm của mình, trong thời gian này mặc dù Thương Thịnh trong năm qua đã phồn thịnh đến mức nào, việc quản lý cũng đã được trao lại cho An Kỳ những cũng không vì thế mà sau khi giới truyền thông biết tin Thương Thịnh sẽ bình yên mà qua sự việc này. Nó sẽ tạo thành một cú sốc cực lớn đối với giới kinh doanh