Sau khi buổi họp kết thúc, An Kỳ cùng Bách Dạ quay trở về phòng chủ tịch. Vì chuyện xảy ra có ảnh hưởng trực tiếp tới Thương Thịnh nên từ giờ cho đến lúc giải quyết mọi chuyện thì chỉ có họ và những người có mặt trong cuộc họp là biết, tránh phiền phức không cần thiết. Bởi bản thân An Kỳ biết rằng nếu như có nhiều người biết chuyện thì chắc chắn sẽ bị lan truyền ra ngoài, tới tai đám phóng viên. Trong thời buổi công nghệ hiện đại ngày nay, giới truyền thông là đáng sợ nhất, mọi người đều dành hơn nửa thời gian trong một ngày để lên mạng, đọc tin tức của hàng loạt bài báo được đăng tải, vì thế mà càng ít người biết càng tốt, tránh được việc nào hay việc ấy. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, sắc mặt An Kỳ không tốt lên chút nào. Thân là chủ tịch đồng nghĩa với việc mọi hành động của cô sẽ liên quan tới hình ảnh tập đoàn, vì thế mà trọng trách của An Kỳ vô cùng lớn. Trong phòng, An Kỳ lấy tay xoa xoa mi tâm, trên bàn có một cốc nước ấm mà Bách Dạ đã chuẩn bị sẵn để đó. Trong lúc đi tới, nhìn nhận tâm trạng An Kỳ không được tốt, Bách Dạ đã nhanh chóng rót một ly nước đem vào, ban đầu anh định pha cho cô một cốc cà phê nhưng chợt nhớ ra mấy ngày nay hôm nào An Kỳ cũng uống ít nhất một cốc, sợ ảnh hưởng tới sức khỏe nên anh chuyển thành nước ấm. Bách Dạ đẩy ly nước tới trước mặt:
“Mặc dù thời điểm này vô cùng nhạy cảm nhưng chủ tịch vẫn phải lấy sức khỏe làm trọng.”
An Kỳ đánh mắt nhìn ly nước, cô cũng biết Bách Dạ cũng không hơn mình là bao, chỉ là thời gian anh tiếp xúc với môi trường này rõ hơn cô. Quen biết anh đã từng ấy năm, Bách Dạ là người thiên về phe hành động, thẳng tính. Mặc dù ngoài miệng luôn gọi chủ tịch này tiểu thư kia nhưng hành động của anh cũng đủ làm An Kỳ nhận thấy rằng anh đã xem cô như em gái. An kỳ nhìn Bách Dạ cười nói:
“Bản thân tôi, tôi biết. Ngược lại là anh cũng phải chú ý đến sức khỏe. Đừng làm quá sức.”
“Vâng.”
Dù biết thời điểm hiện tại nghĩ tới chuyện này có phần không đúng nhưng nhìn dáng vẻ của Bách Dạ chợt An Kỳ nghĩ nếu như anh có bạn gái thì sẽ thế nào, chắc không phải là bộ dạng này đâu, quá nghiêm túc rồi. Nhịn không được An Kỳ mở lời:
“Bách Dạ, anh đã có bạn gái chưa?”
Đột nhiên bị hỏi trực tiếp như vậy Bách Dạ có phần giật mình:
“Chưa có.”
An kỳ nhận thấy câu hỏi của mình có điều hơi không cụ thể cho lắm:
“Ý tôi là trước đây cơ.”
Bách Dạ đáp lại y hệt câu trên:
“Chưa có.”
An Kỳ có chút tò mò, người như Bách Dạ thì sẽ thích loại con gái nào nhỉ nhưng sau khi nghe được câu trả lời vừa rồi của anh thì ngạc nhiên:
“Vì sao vậy?”
Bách Dạ thành thật nói:
“Mỗi lần tôi tới gần là bọn họ đều đi hết.”
Nghe vậy An Kỳ mới sực nhớ lần mà anh đến The King đón cô, không biết lúc anh vào thế nào nhưng khi hai người họ bước ra thì gần như đa số mọi ánh mắt con gái nhìn anh đều có phần sùng bái thậm chí là thèm thuồng nhưng khi trực diện nhìn anh thì không cùng hẹn nhau mà tránh thật xa. Nghĩ lại An kỳ quả thực rất muốn cười nhưng lại nhận thấy có phần vô duyên nên cô đành nhịn:
“Có cần tôi giới thiệu cho vài em không?”
Nghe tới đề xuất này của cô Bách Dạ vội nói:
“Không cần đâu, tôi thích như bây giờ hơn.”
Thấy bộ dạng dù có đánh chết nhưng không nhận của anh An Kỳ đột nhiên cô phát hiện vành tai Bách Dạ có chút hồng, ôi trời đây là lần đầu tiên anh xấu hổ như vậy, An Kỳ có điều không nhịn được nhưng đành phải lấy tay ho khan vài tiếng, kiềm chế lại:
“Được rồi, được rồi, tôi đùa anh thôi mà, với cả chuyện này cũng bình thường thôi, sao phải xấu hổ vậy.”
Bách Dạ không tự chủ lấy tay che lại, anh biết mỗi lần như vậy thì tai anh sẽ tự giác đỏ lên xem ra bộ dạng này của anh đã bị An Kỳ nhìn thấy rồi. Biết là giờ mình nói thêm câu nào chắc chắn sẽ bị An Kỳ trêu cho đến nóng mặt nên im lặng là thượng sách. An kỳ thấy Bách Dạ mãi không lên tiếng cũng biết là bị mình trêu cho đến không nói nên lời, tức khắc cô quay lại vấn đề chính:
“Việc đầu tiên mà chúng ta phải làm bây giờ là phải điều tra nguyên nhân sự việc, thân thế của người đã giả lệnh tôi thông báo tới giám đốc bên đó. Về việc này tôi giao cho anh, thư ký Bách.”
Nhận được nhiệm vụ, Bách Dạ lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của mình:
“Rõ, thưa chủ tịch.”
“Nhất định không được để sự việc truyền ra bên ngoài.” Đây là điều quan trọng cần thiết nhất tới hình ảnh tập đoàn, An Kỳ không quên điều này mà nói.
“Vâng.” Nói xong Bách Dạ không chậm trễ mà bắt tay vào việc.
Cách xử lý cũng như phong cách làm việc của Bách Dạ, An Kỳ hoàn toàn tin tưởng mà yên tâm giao cho anh việc này. Tới thời điểm hiện tại thông tin mà An Kỳ có không nhiều, nguyên nhân dẫn đến việc Tinh Thức bị dừng hoạt động là vì có người giả lệnh cô vì thế mà An Kỳ đành phải làm phép loại trừ. Người có thể liên lạc được với giám đốc Trương thì hầu hết nhân viên tập đoàn đều có khả năng bởi vì cách thức để liên hệ được với cấp trên thì toàn bộ nhân viên đều có nhưng người trực tiếp thông báo công việc cũng như hoạt động có liên quan tới Tinh Thức thì có ban thư kí, giám đốc tập đoàn và cổ đông. Bên phía thư ký là do Bách Dạ trực tiếp chỉ đạo nên An Kỳ rất nhanh loại trừ vậy giờ chỉ còn lại giám đốc tập đoàn và cổ đông, những người chủ chốt của Thương Thịnh. Đang ngồi suy nghĩ thì cánh cửa phòng bật mở, An kỳ nhìn ra thì thấy người đi vào là Bách Dạ.
Nhanh như vậy mà đã điều tra xong rồi sao?
Bách Dạ trên tay cầm tập tài liệu đi tới:
“Chủ tịch, đây là doanh số đầu năm nay của Tinh Thức tôi lấy tại chỗ giám đốc Trương.”
An Kỳ nhận lấy từ tay Bách Dạ, hàng loạt con số hiện ra trước mắt, An Kỳ lật từng tờ xem xét thật kĩ, doanh số của Tinh Thức vượt qua dự kiến cho tới nửa tháng này. Nếu vậy tại sao Tinh Thức lại bị dừng hoạt động? Người liên lạc với giám đốc Trương rốt cuộc có thân phận gì? Đang tìm ra nguyên nhân thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Bên ngoài đẩy cửa tiến vào bọ dạng hớt hải
“Chủ tịch, không xong rồi, trên mạng có bài báo viết về Thương Thịnh nói là Tinh Thức bị dừng hoạt động.”
An Kỳ và Bách Dạ nghe vậy đồng loạt ngạc nhiên, lập tức cô mở máy tính lên thì quả nhiên thấy được một bài báo viết về tập đoàn với nội dung:
“Thương Thịnh đang trong tình trạng cấp bách, chủ chốt của tập đoàn Tinh Thức bị dừng hoạt động, nội bộ lục đục.”