Ánh nắng gay gắt chiếu rọi xuống vạn vật làm cho không khí có phần oi ả, thời tiết hôm nay không mất dễ chịu. Tại một quán cafe bên đường, người ra kẻ vào tấp nập, từ ngoài nhìn vào thì thấy đông nghịt người, thậm chí không có lấy một chỗ ngồi. Trong căn phòng xa hoa, không gian ở đây khác hẳn với bên ngoài, không nhộn nhịp, náo loạn thay vào đó là sự yên tĩnh, thanh tịnh. Người phụ nữ trung niên một mình ngồi đó, thưởng thức ly trà trên tay, sự dịu mát lan toả khắp vị giác như làm tan đi sức nóng xâm nhập vào cơ thể. Người phụ nữ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cảnh vật bên ngoài dường như không khiến người đó thích thú vì thế chưa đầy một phút người phụ nữ đã rời đi ánh nhìn. Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, bên ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi. Thấy người tới, người phụ nữ cất giọng nói:
“Đến rồi sao? Ngồi đi.”
Người đàn ông quay người đóng cửa rồi từ từ tiến tới vị trí đối diện, trên tay anh cầm một tách cafe. Người phụ nữ đánh mắt nhìn có như không mà nói:
“Sao không để phục vụ mang vào?”
Người đàn ông đặt tách cafe xuống bàn:
“Không tiện cho lắm.”
Câu nói vừa rồi sao lại không nghe thấy được ý tứ trong đó. Cái “không tiện” ở đây chính là không muốn lúc hai người bọ họ nói chuyện thì có người khác xen vào, chính là ý này. Người phụ nữ nghe vậy bật cười:
“Đã lâu không gặp nhưng xem ra cháu cũng không thay đổi gì nhiều, Tả Dật.”
Tả Dật lần này mới đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt:
“Người thì lại khác đấy, bác gái.”
Tả Dật nhìn ly trà của người phụ nữ rồi nói:
“Sở thích của bác xem ra đã thay đổi rồi.”
Tả Diên Nghi nhìn ly trà của mình như đang suy nghĩ điều gì, lúc sau bà nói:
“Thời tiết khó chịu như vậy, không thích hợp uống cafe cho lắm.”
Tả Dật nghe vậy không mấy phản ứng, căn bản anh không có hứng thú đổi với sở thích người khác, chỉ lịch sự hỏi vậy, có thay đổi hay không cũng không liên quan tới anh. Tả Diên Nghi nhìn cháu trai của mình, ánh mắt thích thú nói:
“Cháu gọi ta đến đây không chỉ đơn thuần là uống nước, đúng không?”
Tả Dật nhìn bà ánh mắt không giống như lâu ngày không gặp lại người thân:
“Điều này, bác phải biết rõ mới đúng.”
Tả Diên Nghi mỉm cười nhìn Tả Dật, kể ra bọn họ cũng đã lâu không gặp nhau, đột nhiên hôm nay đứa cháu này hẹn gặp mặt, trong lòng bà biết chắc chắn là có chuyện nên mới tìm đến mình.
Không khí trong phòng họp ngày càng nóng dần cộng thêm nhiệt độ bên ngoài, mỗi lúc một cao trào. Trên màn hình lớn, tất cả khoản nợ của giám đốc Trương hiện rõ trước mắt mọi người, từng con số rất cụ thể. Mọi cổ đông há bốc nhìn lên màn hình, quả thực không ngờ tới ông ta lại nợ khoản lớn như vậy. Giám đốc Trương quỳ trước sàn nhìn lên, hiện giờ ông ta cảm giác như tất cả đã sụp đổ, tất cả đã bị phanh phủi ra hết. Từ Khởi Minh như chết chân đứng đó, lòng bàn tay siết chặt. Đoạn ghi âm, khoản nợ chồng chất, nhân chứng cùng vật chứng tất cả đã đầy đủ, không còn gì có thể chối cãi được. Giám đốc Trương, Trương Dự lưc này mới tìm lại được giọng nói của mình, ngước lên nhìn An Kỳ:
“Tại sao chủ tịch lại có được thứ này?”
Giờ hỏi câu này, liệu có quá thừa không? An Kỳ nhìn ông ta mà lên tiếng:
“Có quan trọng không?”
An Kỳ chỉ hỏi ông ta duy nhất một câu, Trương Dự nhất thời á khẩu. Từ Khởi Minh từ nãy tới giờ mới lên tiếng:
“Cái này, nhất định là giả mạo, mọi người đừng tin bọn họ.”
Giờ đã không còn gì để bao biện, ông ta chỉ còn cách rũ bỏ tất cả. An Kỳ nhìn ông ta, những lời nói đó giống như là đang chọc cười người khác vậy:
“Cổ đông Từ không cần phí lời làm gì, vẻ mặt của giám đốc Trương hiện giờ đã nói lên tất cả.”
Trương Dự bỗng giật mình, cúi gằm mặt xuống, thấy vậy Từ Khởi Minh chỉ tay về phía ông ta mà nói:
“Là do ông, tất cả là ông sắp đặt, đúng không?”
Trương Dự một lời cũng không dám nói, An Kỳ quả thực không muốn kéo dài thêm thời gian:
“Có phải là sắp đặt hay không, bản thân ngài cũng rõ.”
Từ Khởi Minh như phát điên hết chỉ tay về phía Trương Dự giờ lại chỉ tay về phía An Kỳ và Bách Dạ:
“Hai chúng mày, là do hai chúng mày, tao tự hỏi tại sao mày lại có thể ngồi lên được vị chí chủ tịch, là con gái thì đã sao, tất cả đều phải dựa vào thực lực.”
Giọng ông ta mỗi lúc một cao, An Trác ngồi đó như không muốn cho ông ta nói ra điều không nên nói lập tức lên tiếng:
“Cổ đông Từ, mọi chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, ông còn định chối bỏ?”
Nói đoạn quay sang phía An Kỳ:
“Chủ tịch, đối với hành vi bán đứng tập đoàn, mong ngài xử lý một cách thoả đáng.”
An Kỳ bên cạnh mỉn cười, không nhìn An Trác mà nói:
“Mọi chuyện đã rõ ràng, tôi tuyên bố, đuổi việc ông Từ Khởi Minh, nguyên cô đổng Thương Thịnh.”
Lời truyền đến, mọi người kinh ngạc một phen, phải nói đến Từ Khởi Minh, ông ta như không tin vào tai mình gào lên:
“Đuổi việc? Đừng quên tôi là cổ đông của tậo đoàn, là bộ mặt của Thương Thịnh, sao có thể bị đuổi được.”
Từ Khởi Minh chằm chằm nhìn vào An Trác:
“Phó tổng An, như này là sao?”
An Trác nhàn nhạt lên tiếng:
“Không phải ông đã nghe rõ rồi sao?”
Từ Khởi Minh chết đứng, An Kỳ tiếp tục:
“Ông cũng biết bản thân mình là bộ mặt của Thương Thịnh mà lại làm ra chuyện như này, còn dám nói nhắc đến.”
Nói đoạn An Kỳ quay sang nhìn người đang quỳ trước mắt:
“Đồng thời, tôi cũng chính thức sa thải giám đốc Trương, ông Trương Dự.”
Trương Dự nghe vậy liền ngước mắt nhìn An Kỳ vội nói:
“Tại sao? Chẳng phải ban nãy chính ngài đã nói với tôi là không có lần sau sao?”
An Kỳ nhìn ông ta, tựa hồ như đang cười:
“Đúng là không có lần sau, nhưng không nói việc làm mà chính là chức vụ hiện giờ của ông.”
Hiện giờ đã hiểu, thì ta là do bản thân hiểu sai ý nghĩa câu nói đó. Từ Khởi Minh chết cũng không cam lòng:
“Tôi phản đối, cô không thể đuổi việc tôi được.”
An Kỳ quả thực không chịu được ông ta, quay sang nói với Bách Dạ:
“Anh gọi bảo vệ lên đây đi.”
“Vâng.” Nói xong liền lấy điện thoại ra gọi vào dãy số.
Một lúc sau, hai bảo vệ đã có mặt tại phòng họp, An Kỳ liền hướng tới Từ Khởi Minh mà nói:
“Các anh đưa người này ra ngoài đi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Hai người liền tiến tới Từ Khởi Minh, một phát giữ chặt lấy người ông ta lôi ra ngoài, Từ Khởi Minh không chịu từ ngoài truyền tới:
“Tao sẽ không quên ngày hôm nay đâu, chờ đấy.”
Sau sự hỗn loạn vừa rồi, mọi người đã ổn định lại, An Kỳ lên tiếng:
“Mọi chuyện đã được giải quyết, các vị nếu không có ý kiến gì thì cuộc họp kết thúc tại đây.”
Sự việc khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, quyết định vừa rồi của An Kỳ hoàn toàn không sai nhưng lại khiến tất cả bàng hoàng. Trương Dự, ông ta vẫn quỳ dưới sàn dường như không có ý định đứng lên, hiện giờ trong đầu ông ta chỉ toàn là cảnh ngày đầu tiên tới Thương Thịnh.
“Từ nay về sau, anh sẽ là giám đốc trực tiếp chỉ đạo mọi việc của Tinh Thức, tôi hoàn toàn tin tưởng vào con người anh.”
Câu nói đó lặp đi lặp lại trong trí óc ông ta, ngày hôm đó là ngày đầu tiên ông thấy mình thực sự được trọng dụng, được người khác tin tưởng nhưng lại bị chính bản thân mình vấy bẩn. An Kỳ thấy ông ta vẫn quỳ gối ở đó liền nói:
“Còn có chuyện gì sao?”
Trương Dự cười tự giễu, nhìn An Kỳ nói:
“Không việc gì, chỉ muốn nhờ cô chuyển lời của tôi tới chủ tịch An.”
“Cứ nói.”
Trương Dự do dự một chút, lúc sau nói:
“Tôi vô cùng cảm ơn ông ấy đã tin tưởng tôi, đồng thời cũng xin lỗi vì tôi đã phản bội là ông ấy.”
Con người một khi mắc sai lầm, lúc đó mới biết hối cải, mới biết trân trọng những gì bản thân đã đánh mất mặc dù biết rõ là đã quá muộn.
An Kỳ nhìn ông ta một hồi, nói:
“Được, tôi sẽ chuyển lời tới ba tôi.”
Trương Dự mỉm cười, nụ cười từ tận đáy lòng:
“Cảm ơn.”
Nói xong ông ta đứng dậy, có lẽ do đã đứng tuổi lại còn quỳ trong thời gian khá lâu nên có chút khó khăn, phải mất một lúc lâu ông ta mới đứng vững mà rời khỏi. Từ Khởi Minh bị bảo vệ lôi ra ngoài, cảnh tượng khiến mọi người phía dưới không khỏi sửng sốt. Cửa chính của tập đoàn không biết sao có rất nhiều phíng viên đứng đó, An Kỳ và Bách Dạ đi tới cũng bắt gặp điều này, An Kỳ liền ám hiệu cho bảo vệ dẫn Từ Khởi Minh đi cửa sau. Cảnh tượng ra không khiến hai người họ ngạc nhiên vì đây chính là điều mà An Kỳ kêu Bách Dạ chuẩn bị.