Nhận được điện thoại, An Kỳ tức tốc cho xe chạy thật nhanh về nhà. Cô biết sự việc xảy ra quan trọng như vậy không lý nào có thể giấu ba mẹ được, nhất Thương Thịnh lại là cả tâm huyết của ba cô. Ban đầu An Kỳ dự định sau khi giải quyết mọi việc xong xuôi thì sẽ nói cho họ biết nhưng người tính không bằng trời tính. An Kỳ vội vàng, chỉ ước bây giờ có thể bay thẳng về nhà. Một lúc sau, chiếc xe dừng chân tại An Gia, có thể là do ba cô đã thông báo nên lúc An Kỳ về tới đã thấy cánh cổng mở rộng, bác quản gia đứng đó từ bao giờ. An Kỳ không còn thời gian để hỏi thăm trực tiếp cho xe tiến vào. Trong cuộc điện thoại vừa rồi, người gọi đến là Bách Dạ, anh nói rằng ba cô đã biết được chuyện của Tinh Thức, hiện tại đang rất tức giận bảo rằng phải kêu cô về ngay lập tức. An Kỳ vội bước vào nhà, bên trong đã thấy An Trạch ngồi ở vị trí chính diện, bên cạnh là Gia Nguyệt cùng Bách Da. Thấy An Kỳ về tới Gia Nguyệt định tiến lên thì lâp tức bị An Trạch ngăn lại, ông đánh mắt nhìn An Kỳ mà nói:
“Con ngồi đi, ta có chuyện muốn nói.”
An Kỳ không nói lời nào mà ngồi xuống, một người giúp việc tiến tới rót cho cô một ly nước sau đó lui xuông. An Trạch mắt nhìn An Kỳ nhưng lại nói với mấy người giúp việc:
“Mọi người đi nghỉ ngơi đi, không cần ở lại đâu.”
Thấy ông chủ nói vậy bọn họ lập tức ra ngoài. Lúc này An Trạch mới nói:
“Chuyện Tinh Thức là sao? Tại sao con lại không nói cho ta biết?”
An Kỳ hướng mắt nhìn cha mình nói:
“Con không muốn ba vì chuyện tập đoàn mà sức khoẻ yếu đi. Con đã nhận lời với ba thì chắc chắn sẽ làm được.”
Dự án Hoa Xuyên là một tay cô giành lại được, đến nay có sự cố xảy ra thì dù có khó khăn đến nhường nào An Kỳ cô cũng phải làm rõ mọi chuyện, huống hồ đây còn là cánh tay phải của Thương Thịnh. Thấy An Trạch vẫn chưa nguôi ngoai được phần nào An Kỳ tiếp lời:
“Con đang muốn điều tra sự việc.”
An Trách nghe vậy khẽ nhíu mày:
“Điều tra? Bằng cách nào?”
An Kỳ kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô với giám đốc Trương. Sau khi nghe xong An Trách nói:
“Con tin ông ấy không?”
An Kỳ nói bằng giọng chắc nịch:
“Con không. Chỉ là con đã đánh cược với bản thân rằng nếu như nói về đoạn tình nghĩa giữa hai người thì chắc chắn ông ta sẽ nói ra toàn bộ sự việc, nhưng đấy chỉ mới thành công được một nửa, nửa còn lại thì con hoàn toàn không có tin ông ta sẽ chịu thừa nhận trước ban cổ đông.”
An Trách nghe An Kỳ nói ý kiến của mình liền hỏi:
“Vậy con có bằng chứng gì để chứng minh được với bọn họ?”
An Kỳ mỉm cười nói:
“Con đã ghi âm toàn bộ cuộc đối thoại.” Nói xong cô liền lấy điện thoại của mình ta và mở bản ghi âm đó lên. Đúng là vậy, lúc ông ta nói câi tên người đó ra An Kỳ đã nhanh chóng mà ghi âm lại.
“Không ngờ ông ta lại làm vậy, thật khiến ta thất vọng.”
An Kỳ lần này không nói gì. Cô cho rằng ông ta là một người vô hại nhưng xem ra cô đã chủ quần đánh giá thấp con người này rồi.
“Về chuyện này, ta không còn ý kiến, nhưng còn một chuyện nữa ta muốn hỏi con.”
An Kỳ đột nhiên cảm thất căng thẳng, dè dặn nói:
“Chuyện gì ạ?”
An Trách ánh mắt nghiêm túc mà nói:
“Chuyện giữa con với vị Tả Tổng.”
Nghe xong câu này, An Kỳ liền nói:
“Chuyện đó con hoàn toàn không có ú định giấu ba, chỉ là do lúc đó mọi việc vẫn chưa ổn thoả, với lại lúc đấy cũng là đang làm hậu sự cho Lăng phu nhân nên con không tiện nói.”
An Trách chỉ nói đúng một câu:
“Sau này ít qua lại thì hơn.” Nói xong ông rời đi.
An Kỳ hoàn toàn không hiểu câu nói đó của ba, nhưng nhìn nét mặt ông thì cô chỉ cảm nhận được rằng ông không muốn nhắc thêm chuyện này. Gia Nguyệt lần này tiến tới bên cạnh cô:
“Được rồi, ngày mai con còn có cuộc họp nữa, đi nghỉ sớm đi.”
An Kỳ mỉm cười nhìn bà:
“Vâng, ba mẹ ngủ ngon.”
Sau khi hai người họ đã lên tầng, lúc này An Kỳ mới lết thân mệt mỏi đi tắm rửa, ngã xuống chiếc giường êm ái. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ trong cuộc họp ngày mai.
Sáng hôm sau, An Kỳ thức dậy từ rất sớm, vì có chuyện quan trọng nên cô không ăn sáng mà cùng Bách Dạ tới tập đoàn. Hai người bước vào bên trong lập tức chạm mặt cổ đông Từ, ông ta như không hề có ý tránh né mà chủ động tiến tới:
“Chào chủ tịch, hy vọng chủ tịch sẽ cho chúng tôi một kết quả thoả đáng.”
An Kỳ mỉm cười đối với ông ta mà nói:
“Yên tâm, tôi sẽ không để mọi người phải thất vọng đâu.”
Cổ đông Từ khoé miệng nhếch lên nói:
“Khiến chủ tịch vất vả rồi.” Xong lập tức đi thẳng.
An Kỳ không mất bận tâm tới lời nói của ông ta, hai người cùng tiến thẳng tới phòng chủ tịch. Mọi người có mặt tại đó tận mắt thấy được màn đối đáp của bọn họ không ai dám lên tiếng, nhưng ai nấy cũng mang vẻ ngạc nhiên trên mặt.
Tại phòng chỉ tịch, An Kỳ cùng Bách Dạ thảo luận công việc, được một lúc cô nói:
“Mọi chuyện anh sắp xếp đến đâu rồi?”
Bách Dạ ánh mắt rời khỏi tập tài liệu hướng về An Kỳ:
“Chủ tịch yên tâm, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ lệnh của người.”
An Kỳ mỉm cười nhìn Bách Dạ, đối với người này cô hoàn toàn đặt lòng tin vào anh. Chợt Bách Dạ nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã tới giờ anh nói:
“Chủ tịch, đã tới giờ.”
An Kỳ nhanh chóng thu dọn đống tài liệu trên bàn cùng Bách Dạ đến phòng họp. Bên trong đã có đông đủ mọi người, có lẽ bọn họ cũng đang sốt ruột chờ đợi cuộc họp cổ đông này. An Kỳ ngồi vào vị trí chủ tịch, giọng đanh thép:
“Chắc các vị cũng nắm bắt được tình hình sự việc, cuộc họp hôm nay diễn ra là để tìm cách giải pháp tốt nhất cho Tinh Thức cũng như hình ảnh Thương Thịnh, về điều này chính cổ đông Từ và phó tổng An đã đích thân nêu ra.”
Cổ đông Từ nghe vậy liền cười nói:
“Chúng tôi cũng chỉ là vì tập đoàn thôi.”
Có một vị cổ đông lên tiếng:
“Theo tôi, chúng ta nên giải quyết bên phía truyền thông trước, hiện nay trên mạng đã đăng tải hàng loạt bài báo có liên quan tới Tinh Thức, đa phần là nguồn tin không chính thống, mong chủ tịch suy xét vấn đề này.”
Theo sau đó là một số lời tán thành, nhưng không bao lâu có người phản đối:
“Theo tôi thấy thì chúng ta nên giải quyết từ phía Tinh Thức trước, xử thì phải xử tận gốc, có thế mới có bằng chứng để đưa ra giới truyền thông.”
Cả hai ý kiến đều muốn nhắm vào giới truyền thông, bởi vì ai cũng biết độ đáng sợ của nó như thế nào. An Kỳ từ đầu lắng nghe, lúc sau cô nói:
“Ý kiến của các vị tôi đều hiểu, nhưng vấn đề trước mắt mà chúng ta cần phải làm bâu giờ là tìm xem ai là người đưa tin cho cánh nhà báo, truyền việc ra ngoài.”
Mọi người nghe xong thì liền bàn tán nhưng đa phần là tán thành. Cổ đông Từ lên tiếng:
“Vậy theo chủ tịch người đó là ai?”
An Kỳ hướng mắt về phía ông ta mà nói:
“Vấn đề này tôi vẫn đang điều tra, muốn cùng các vị bàn luận một chút.”
Một lát sau cô tiếp lời:
“Hoặc nói cách khác, trong tập đoàn có nội gián.”
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía An Kỳ, như không tin vào tai mình. Một vị cổ đông lên tiếng hỏi:
“Ngài chắc chứ?”
An Kỳ gạt đầu khẳng định:
“Chính xác là như vậy, vì thế mà chúng ta phải tìm cho ra được kẻ này.”
Cổ đông Từ nghe vậy liền đứng dậy nói:
“Về điểu này tôi nghĩ không cần tìm đâu, vì tôi biết được người đó là ai.”
Mọi người trong phòng có một phen ngạc nhiên, có người nhìn ông ta với ánh mắt thán phục, có người thì với với vẻ nghi ngại. An Kỳ chân mày khẽ nhíu, nhìn ông ta bằng ánh mắt ngờ vực.