Từ quán ăn dì Thẩm đến Thương Thịnh cũng không quá xa nên An Kỳ tới vừa đúng lúc vào giờ. Bản thân An Kỳ không phải là loại người cậy mình có chức là có quyền vô phép tắc. An Kỳ tâm trạng vui vẻ bước vào, mọi người ai nấy cũng không biết vì sao mà hôm nay chủ tịch của họ lại vui đến vậy.
“Chủ tịch hôm nay có chuyện gì vui sao?” Người nói là Bách Dạ.
Anh đang từ thang máy ra ngoài thì vừa hay gặp An Kỳ. Cô tươi cười nhìn Bách Dạ:
“Đúng nha, tôi rất vui.”
Nhìn An Kỳ như vậy Bách Dạ có chút mỉm cười, phải nói rất ít khi An Kỳ có bộ dạng như vậy. Bách Dạ cũng không nói gì thêm nhường đường cho An Kỳ đi trước. Mọi người đưa mắt nhìn nhau cùng chung sự khó hiểu, mọi lần cũng chỉ là có chút nghi lễ nhưng nay lại cười một cách thoải mái như vậy thì đây là lần đầu tiên.
“Này này, có phải chủ tịch với chủ tịch bên Tả Thị có gì vui không?” Đột nhiên một nam nhân viên lên tiếng.
Mọi người nghe vậy thì bàn tán xôn xao:
“Chắc đúng rồi, lần trước còn thấy bọn họ đi cùng nhau ra ngoài mà.” Một người phụ hoạ.
Ai nấy cũng gật đầu tán thành ý kiến nhưng lại có người nói:
“Chẳng phải hôm đó còn có phó tổng Trịnh cũng đi cùng họ sao?”
Người phụ hoạ lập tức lên tiếng:
“Cô đúng là chẳng biết gì cả, đấy là muốn che mắt người ngoài như chúng ta thôi.”
Cả đám nghe vậy thì ồ lên một tiếng, Bách Dạ đứng đó nghe toàn bộ thì thật sự hết nổi:
“Mấy người hết việc làm rồi à?”
Nghe thấy tiếng nói mọi người giờ mới nhận ra Bách Dạ vẫn còn đứng đây, vì mải bàn tán mà không ai để ý, ngay lập tức cả đám giải tán để tránh hậu quả.
Trong phòng làm việc, An Kỳ đang xử lý đống tài liệu để trên bàn, đột nhiên ánh mắt cô chuyển tới tấm ảnh cạch đó. Tấm ảnh chụp gia đình cô lúc An Kỳ tốt nghiệp đại học, tính ra đến nay cũng đã ba năm rồi, quả thực thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, nhất là con người. Hồi đó An Kỳ nhớ là sau khi chụp ảnh với gia đình thì cô cùng Hạ Lâm và đám bạn chơi cùng tổ chức tiệc chia tay, hôm đó họ rất vui, cũng vì thế mà để xảy ra chuyện mẩ mặt như vậy, An Kỳ cũng không ngờ bản thân sau khi uống sau lại có tính xấu như thế. Cô lơ đãng mất một lúc thì chợt có tiếng gõ cửa
“Vào đi.” An Kỳ hồn về với hiện tại.
Người vào là Bách Dạ, nhưng bộ dạng lúc này của anh khác hẳn với ban nãy. Bách Dạ vội đi tới bên bàn, giọng nói kèm theo tiếng thở gấp gáp:
“Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi.”
An Kỳ nghe vậy thì hoàn toàn tỉnh táo:
“Chuyện gì?”
“Bên phía Tinh Thức công nhân đột nhiên thôi việc.”
An Kỳ không khỏi nhíu mày:
“Tinh Thức? Chẳng phải là xưởng máy trong dự án Hoa Xuyên sao? Nhiều năm vậy rồi tại sao lại có chuyện xảy ra?”
Bách Dạ cũng cùng nét mặt giống cô:
“Đúng vậy, lúc nãy tôi vừa nhận được điện thoại giám đốc bên đó nói là công nhân đồng loạt xin nghỉ.”
An Kỳ lập tức đứng dậy, thu dọn đồ đạc:
“Lập tức đến đó.”
An Kỳ cùng Bách Dạ vội ra ngoài, dự án Hoa Xuyên là dự án mấu chốt đối với việc Thương Thịnh lên sàn, nó cũng chính là nguyên nhân mà danh tiếng tập đoàn đi xa đến vậy, nay xảy ra chuyện hỏi bọn họ sao lại không gấp cho được. Mọi người bên dưới thấy sắc mặt của hai người thì thấy kinh một phen. Không phải mới vừa rồi còn rất tốt hay sao? Sao giờ lại khá rồi? Bách Dạ nhanh chóng lấy xe cùng An Kỳ đến chỗ xưởng máy. Một lúc sau, chiếc xe dừng lại tại một khu công nghiệp, chỗ này chính là sản nghiệp của Thương Thịnh từ khi lên sàn cho tới giờ, Tinh Thức là chủ chốt ở đây. Vừa tới nơi bọn họ đã thấy một đống người đang đứng đó, một trong số họ có người lên tiếng:
“Trả lại công bằng cho chúng tôi, trả lại công bằng cho chúng tôi.” Theo sau là những tiếng hét giống như là đang đi biểu tình vậy.
An Kỳ nhanh chóng đi tới, thấy có người tới lập tức bọn họ quay sang, thấy An Kỳ bọn họ đổ sô đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” An Kỳ là người hỏi.
Một người trong cả đám lên tiếng:
“Chúng tôi cần công bằng.”
Nói đi vẫn là câu này, An Kỳ ánh mắt tức giận:
“Thư ký Bách, anh mau gọi giám đốc Trương tới đây.”
Khi đi bên ngoài hay khảo sát, An Kỳ sẽ không gọi thẳng tên Bách Dạ mà là gọi chức vụ của anh. Bách Dạ nghe vậy liền lấy điện thoại ra, lúc sau có một người hớt hải từ trong chạy ra, giọng điệu gấp rút:
“Chủ tịch gọi tôi.”
Thấy người tới An Kỳ nói:
“Ông hãy nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi nghe.”
Giám đốc Trương thuận lại sự việc:
“Cách đây nửa tháng đột nhiên chúng tôi nhận được lệnh phải dừng toàn bộ hoạt động của Tinh Thức lại, mọi người lúc đó vô cùng ngạc nhiên mới hỏi là lệnh đó có phải là từ chủ tịch hay không thì người đó không nói gì, công nhân tiền lương tháng này chẳng những không có mà lại còn bị đuổi việc.”
An Kỳ nghe vậy hỏi:
“Chuyện xảy ra nửa tháng vậy mà bây giờ mới báo cho tôi? Còn nữa, ông là giám đốc trực tiếp quản lý Tinh Thức vậy mà lại nghe người khác chỉ thị?”
Giám đốc Trương sợ hãi nói:
“Là, là vì người đó bảo là lệnh từ chủ tịch cho nên chúng tôi cũng không dám trái lệnh.”
“Từ chủ tịch? Dự án Hoa Xuyên là do chính tôi giành được, ông và mọi người ở đây cũng biết nó quan trọng như thế nào đối với Thương Thịnh. Tôi bỏ ra bao nhiêu công sức lấy về tập đoàn vậy mà lại bảo là lệnh từ tôi. Không thấy vô lý sao?”
Giám đốc Trương nghe vậy cũng không dám nói gì, An Kỳ tiếp tục chất vấn:
“Người đó là ai?”
Giám đốc Trương ánh mắt mù mờ:
“Tôi cũng chủ là nghe qua điện thoại chứ không gặp mặt.”
An Kỳ nghe vậy ánh mắt sắc lạnh:
“Vậy mà ông cũng dám tuân theo? Rốt cuộc là ông là người của ai?”
Nếu như Tinh Thức xảy ra chuyện gì thì e rằng nó chính là trở ngại lớn đối với Thương Thịnh. An Kỳ bất giác quay sang đám người công nhân:
“Mọi người xin yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ làm rõ chuyện này.”
Một người trong số đó lên tiếng:
“Vậy còn công việc của chúng tôi thì sao?”
“Mọi việc vẫn được hoạt động bình thường.” An Kỳ chắc nịch nói.
Nghe vậy đám người vui vẻ reo hò, cuối cùng thì họ cũng không phải chịu cảnh thất nghiệp.
An Kỳ nhìn người trước mắt:
“Còn giám đốc Trương, chờ tôi điều tra xong việc này sẽ gọi cho ông.”
Giám đốc Trương nghe vậy thì vội gật đầu:
“Vâng, vâng chủ tịch.”
Sau khi giải tán đám công nhân xong xuôi, An Kỳ cùng Bách Dạ trở về.
“Anh nghĩ là ai?” Đột nhiên An Kỳ hỏi tới.
Bách Dạ sắc mặt so với lúc nãy không khác gì:
“Việc này không thể đoán bừa.”
Điều này An Kỳ cũng biết, chuyện xảy ra có liên quan trực tiếp tới Thương Thịnh, không thể suy đoán lung tung được.
“Chủ tịch yên tâm, chuyện điều tra để tôi.” Thấy An Kỳ phiền lòng Bách Dạ lên tiếng.
An Kỳ thở dài một tiếng:
“Được rồi.”
Đã nhiêu năm vậy rồi tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Giám đốc Trương là người đích thân ba cô chọn lựa lẽ nào vô phép như thế? Bầu không khí đang yên lặn đột nhiên Bách Dạ lên tiếng:
“Tiểu thư không cần lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”
An Kỳ nghe vậy thì mỉm cười, đúng vậy tất cả đều sẽ ổn. Khi An Kỳ nhận dự án này cũng là lúc Thương Thịnh vẻ vang nhất, hưng thịnh nhất, điều này mọi người trong giới ai cũng biết. Sự việc xảy ra nhắm đúng Tinh Thức sẽ khiến cho nội bộ trong tập đoàn thêm rục rịch, bằng mọi giá cô phải giải quyết triệt để vụ này, dù có bằng cách nào đi chăng nữa.