Tình trạng của Cảnh Hạo không kém Tả Dật là mấy. Ông được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó. Một lần nữa dọc hành lang bệnh viện lại trải qua thời gian chờ đợi. An Kỳ đã nhanh chóng chạy về phía này, cô thấy Hạ Lâm và Bách Dạ đang đợi ở đó.
“Chú Cảnh làm sao vậy?”
Nghe được giọng nói bất thình lình hai người quay lại thấy người đang đến là An Kỳ, Hạ Lâm vội vàng đi tới:
“An Kỳ.”
Cô nhìn hai người bọn họ, về tổng thể thì xem ra vẫn ổn. An Kỳ hướng mắt về phía cánh cửa phòng cấp cứu. Bách Dạ đi tới kể hết mọi chuyện cho cô nghe, về phần cơ bản là lược bỏ những đoạn không cần thiết.
Đối với đứa trẻ nào cũng vậy, bất luận và trai hay gái khi thấy ba mẹ mình gặp chuyện không may thì tất thảy sẽ khóc, nhưng với A Tiêu thì lại khác. Từ lúc vào đây thằng bé không để bản thán rơi một giọt nước mắt nào, bước về phía An Kỳ và Hạ Lâm một đứa trẻ 7, 8 tuổi ngay trong lúc này lại có sự kiên định đến bất ngờ:
“Chị An Kỳ, chị Hạ Lâm ba em chắc chắn sẽ không sao.”
Câu nói phát ra giống như đang an ủi tất cả ai có mặt ở đây hoặc cũng có thể là thằng bé đang tự nói với chính mình.
Hai người nhìn vào gương mặt ngâu thơ non nớt của đứa bé bỗng chốc thấy chạnh lòng:
“Đúng vậy, ba em sẽ vượt qua được, hãy tin tưởng vào chú ấy.”
An Kỳ cúi xuống một tay nhẹ nhàng xoa đầu nói.
Dứt lời cửa phòng cấp cứu bật mở, bốn người ba lớn một nhỏ chạy lại hỏi, vị bác sĩ unói:
“Cũng may bệnh nhân được đưa đến bệnh viện kịp thời nếu không chỉ cần chậm một lúc nữa e rằng sẽ phải loại bỏ bên chân trái.”
Nghe vậy bọn họ vừa mừng vừa sợ, không sao rồi.
Sau khi Cảnh Hạo được đưa đến phòng hồi sức, An Kỳ nhận được cuộc gọi từ Trịnh Vĩ:
“Cô đến đây ngay đi.”
Nghe qua thì rất gấp gáp, An Kỳ chạy lại nói với Hạ Lâm:
“Tớ qua đây một chút.”
Nói xong cô chạy thẳng đến phòng Tả Dật, bên trong mọi chuyện vẫn rất bình thường, một chút khả nghi cũng không có.
“Có chuyện gì vậy?”
An Kỳ hỏi Trịnh Vĩ. Anh lúc này đã mặc quần áo chỉnh tề, nhìn xuống đồng hồ đeo tay:
“Tôi có việc gấp phải đi bây giờ, phiền câu chăm sóc cậu ấy giúp tôi.”
Vậy mà anh nói trong điện thoại làm như xảy ra chuyện gì nguy hiểm lắm. An Kỳ được phen hú hồn nói với anh:
“Anh có việc gấp thì cứu đi đi, có tôi ở đây rồi.”
Trịnh Vĩ mặt mày hớn hởn:
“Vậy tôi đi trước, cảm ơn cô nhé.”
Tả Dật nằm ở giường, anh cũng hết cách đối với bạn thân mình.
“Làm phiền cô rồi.”
An Kỳ kéo ghế ngồi lại, kiểm tra dây chuyền theo chỉ dẫn của bác sĩ lúc còn ở bên phòng Cảnh Hạo:
“Dù sao cũng là vì tôi nên anh mới bị như vậy, nên làm mà.”
Nghe cô nói vậy Tả Dật có chút khó chịu, theo như lời cô nói thì ra là vì trách nhiệm cảm thấy có lỗi. Anh cũng không biết sự khó chịu này là vì đâu, nhưng nhớ lại lúc thấy tên cận vệ của Lương Vệ Thành chĩ họng súng vào cô, Tả Dật có phần hốt hoảng. Ngoài lý do ban đầu ra thì còn một nguyên nhân khác khiến anh làm vậy. Anh quay sang nhìn An Kỳ, không biết bao lâu chợt người đối diện lên tiếng:
“Sao vậy? Đau ở đâu à?”
Tả Dật chợt ho khan vài tiếng nói:
“Không sao, không có gì.”
An Kỳ nhìn bộ dạng của anh cảm giác hình như là anh đang chột dạ. Tả Dật cũng cảm thấy ngạc nhiên với hành động của mình vừa rồi, tại sao anh lại phải trốn tránh.
Tại một nghĩa trang ở thành phố, An Trác trên tay cầm một bó hoa cúc trắng đi về phía ngôi mộ gần đó. Ở đây có xuất hiện thêm một bó hoa cúc trắng, là đã có người đến đây trước ông ta. An Trác đặt bó hoa của mình ngay bên cạnh bó hoa kia, trên bia mộ là hình ảnh của người con gái có gương mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn đang nở nụ cường rạng rỡ, nụ cười đó khiến ông ta cảm thấy nhói đau.
“Ông còn đến đây là gì?”
Giọng nói của người phụ nữ truyền tới mang theo sự tức giận cùng căm hờn. An Trác nhìn lên, ông ta nhẹ nhàng nói:
“Tôi đến thăm con gái.”
Cũng ở tại nghĩa trang đó, An Trạch trên tay cầm hoa hướng dương đặt xuống bia mộ, lần này không phải là hình ảnh của một người con gái mà là gương mặt của một người con trai, phía dưới có ghi tên người đó Trương Tử Hùng con trai của Trương Đăng Ninh và bác Tả Dật bà Tả Diên Nghi.