Mọi chuyện vẫn đang đi vào bế tắc, trừ phi tìm được chủ mưu thực sự là ai thì Thương Thịnh vẫn trong thế nguy hiểm. Trên dưới tập đoàn từ khi biết được sự tình thì giống như một cái chợ, ai nấy cũng bàn tán xôn xao, thậm chí còn có một số người cho rằng Thương Thịnh sắp phá sản. Nhìn vào tình hình hiện tại nếu không giải quyết triệt để việc này thì nguy cơ phá sản là rất cao. Phải nói tới dự án Hoa Xuyên là một khu đất vàng, thời đó là đỉnh điểm cao trào của giá đất. Hoa Xuyên là tên của một tỉnh thuộc thành phố mà gia đình An Kỳ đang sinh sống, nói là trung tâm cũng không hẳn vậy nhưng Hoa Xuyên lại có sức hút lạ thường đối với người làm kinh doanh và đương nhiên trong số đó có cả An Trạch. Từ lúc Thương Thịnh giành được dự án này thì chính An Trạch dốc mọi vốn đầu tư để xây dựng khu công nghiệp Tinh Thức và nó cũng chính là đứa con tinh thần của Thương Thịnh. Cũng chính vì lý do này mà mức độ nguy hiểm khi cho Tinh Thức dừng hoạt động đối với Thương Thịnh mà nói giống như mất đi cánh tay phải vậy. Theo sát với lời phân tích của Bách Dạ thì người chủ mưu trong việc này chỉ có thể nằm ở hai bộ phận giám đốc và cổ đông. Bọn họ nhằm vào Tinh Thức khiến Thương Thịnh như đang ngồi trên đống lửa liệu có phải chính là nhắm vào tập đoàn hay đang nhắm vào An Kỳ?
“Người này là có động cơ để hành động?” An Kỳ lên tiếng hỏi.
Bách Dạ gật đầu đồng ý với quan điểm này của An Kỳ:
“Đúng là vậy nhưng vẫn chưa rõ ràng.”
Bởi vì người này đi nước đôi thế nên để nói chính xác về động cơ hành động thì có chút khó khăn. Châm ngòi cho sự việc xảy ra chính là cú điện thoại mà giám đốc Trương nhận được, nhưng lạ một chỗ tại sao phải đến tận nửa tháng mới thông báo cho An Kỳ, biết rõ sẽ liên lụy tới Thương Thịnh mà không nói ngay lúc đầu? Đây là câu hỏi mà cả Bách Dạ lẫn An Kỳ vẫn chưa tìm ra đáp án. Vậy liệu giám đốc Trương có liên quan tới vụ việc này không?
“Anh cho người theo dõi giám đốc Trương, nếu ông ta có biểu hiện gì khác thường lập tức báo với tôi.” An Kỳ nói.
Nếu muốn điều tra ra được ngọn ngành thì phải bắt đầu từ vị này.
“Vâng chủ tịch.” Bách Dạ nói xong liền rời đi.
An Kỳ biết rằng giám đốc Trương là do chính ba cô tin tưởng lựa chọn, dù không muốn nhưng vì tập đoàn, vì cuộc sống của hàng trăm con người làm việc ở đây An Kỳ không còn cách nào khác, tất cả thông tin mà cô nhận được cũng là từ giám đốc Trương mà ra. Đang suy nghĩ thì chợt có điện thoại:
“Alo.”
Đầu dây bên kia rất nhanh mà trả lời:
“Vẫn ổn chứ?” Hạ Lâm lo lắng hỏi.
An Kỳ đoán chắc rằng xem ra cô nàng đã đọc được bài báo đó
“Yên tâm đi, tớ vẫn ổn mà.” An Kỳ trấn an.
Nghe vậy nhưng Hạ Lâm vẫn sốt sắng:
“Tớ vừa đọc trên báo nói rằng Tinh Thức bị cho dừng hoạt động. Chuyện này là thật sao?”
An Kỳ trong lòng không muốn thừa nhận tránh cho cô bạn thân lo lắng nhưng lại không muốn giấu cô:
“Đúng là có chuyện này.”
“Vậy cậu giải quyết đến đâu rồi?” Hạ Lâm không hỏi nguyên nhân tại sao lại như vậy bởi vì cô biết thông tin trên các bài báo đó đang phần là bọn họ dựng lên.
“Tớ vẫn đang cho người điều tra, cậu yên tâm.”
“Tớ biết là thời điểm hiện tại rất kho khăn, nhưng dù có như thế nào cậu cũng nhớ chăm sóc bản thân đấy.” Hạ Lâm nói.
An Kỳ cười cười:
“Được rồi, tớ nhớ rồi mà.”
“Vậy thì tốt, thôi tớ không phiền cậu nữa.” Hạ Lâm không để An Kỳ nói lời tạm biệt trực tiếp cúp máy. An Kỳ cũng chỉ biết lắc đầu với cái tính khí này của cô bạn.
“Tôi vào được không?” Ngoài kia bỗng có tiếng nói truyền tới đồng thời gõ cửa.
An Kỳ đương nhiên là nhận ra được giọng nói này:
“Mời vào.”
Cánh cửa bật mở, bên ngoài không chỉ một người mà hai người cùng bước vào. Là cổ đông Từ và An Trác. Xem ra là người cũng tìm đến cửa rồi.
Cổ đông Từ cùng An Trác ngồi vào vị trí đối diện An Kỳ. Cổ đông Từ nhìn An Kỳ mà nói:
“Xem ra chủ tịch rất nhàn rỗi thì phải.”
Từ buổi họp hôm đó, An Kỳ biết có nhiều vị cổ đông không tán thành việc cô tiếp quản vị trí này, trong đấy có cổ đông Từ nhưng một phần là vì nể nang ba cô nên họ đành phải chấp nhận. Nhưng có lẽ còn vì một lý do nữa là do cô lúc đó có đối chấp với cổ đông Từ nên ông ta càng không ưa An Kỳ.
“Cổ đông Từ nói vậy là có ý gì?” An Kỳ mặt đối mặt với ông ta mà hỏi.
Cổ đông Từ cười nói:
“Tập đoàn đang trong giai đoạn khó khăn mà chủ tịch vẫn ung dung ngồi đây, tôi có phần khó hiểu.”
An Kỳ nghe vậy liền nói:
“Bản thân là chủ tịch của Thương Thịnh, việc liên quan đến tập đoàn tôi đương nhiên phải sắn tay giải quyết. Có điều tôi làm thế nào, liệu cổ đông Từ biết sao?”
“Cô.” Cổ đông Từ bị An Kỳ nói đến nghẹn họng, đang định nói lại thì bị người bên cạnh can ngăn.
“Có chuyện gì thì hai vị từ từ nói, hiện tại vấn đề tập đoàn là hàng đầu, mấy chuyện khác để sau giải quyết.” An Trác ra mặt mà hoà giải.
Cổ đông Từ nghe vậy đành nuốt cục tức vào trong, An Kỳ không lấy biểu cảm.
“Hiện tại mọi chuyện đã bị truyền ra ngoài, chủ tịch có nên theo ý kiến của tôi không?” An Trác quay sang An Kỳ mà hỏi.
An Kỳ đương nhiên hiểu An Trác là muốn nói điều gì, chẳng phải là vì mở cuộc họp cổ đông sao? Cổ đông Từ bên cạnh liền nói theo:
“Mặc dù tôi không biết ý kiến của phó tổng An nói cụ thể là gì, nhưng tôi chắc chắn là có lợi cho tập đoàn, chủ tịch nên suy xét.”
Bọn họ đây đúng là một người tung một người hứng, xem ra là đã chuẩn bị sẵn từ trước, An Kỳ cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt nói:
“Chuyện này đúng là đáng để suy xét.” Mặc dù bản thân cô hàn toàn không tán thành với ý kiến của An Trác nhưng chuyện đã bị lan ra ngoài, không muốn cũng không được, cuối cùng An Kỳ nói:
“Vậy sáng ngày kia sẽ mở cuộc họp cổ đông, tôi sẽ cho người thông báo tới các vị.”
Cổ đông Từ nghe vậy liền nói:
“Chủ tịch phải giải quyết nhiều việc rồi, chuyện này để tôi làm cho, dù sao tôi cũng là cổ đông tập đoàn để tôi đi báo với mọi người cũng được.”
“Liệu có phiền ngài không? An Kỳ hỏi. Chỉ có ai mù mới không biết, làm theo đúng ý của bọn họ liền vui ra mặt.
Cổ đông Từ xua xua tay:
“Không phiền, không phiền.”
An Kỳ mỉm cười nhìn ông ta:
“Theo ý ngài vậy.”
Mục đích hai người là thuyết phục An Kỳ mở cuộc họp cổ đông, nay đã thành công tình chẳng có chuyện gì mà ở lại nữa:
“Vậy thôi chúng tôi xin phép.” Cổ đông Từ nói.
“Làm phiền hai vị rồi.” An Kỳ không có ý định ra tiễn chỉ nói câu đó xong cúi đầu xử lý công việc.
An Trác và cổ đông Từ liền rời phòng ra ngoài. Địa điểm đến của bọn họ là phòng làm việc An Trác.
“Xem ra mọi chuyện đã đi theo đúng kế hoạch.” Cổ đông Từ ngồi xuống nói, nét cười trên mặt chưa hao đi chút nào.
An Trác thì khác, ông ta vẫn giữ nguyên nét bình thản trên khuôn mặt nói:
“Đừng mừng vội, đây mới chỉ bắt đầu.”
Cổ đông Từ nhìn ông ta dường như có điều muốn nói. Một lúc sau ông ta mở lời:
“An Trác, về sau ông định làm thế nào?”
An Trác không nhìn người trước mắt mà nói:
“Ông không cần lo lắng.”
Lúc sau ông ta tiếp lời:
“Còn nữa, ở tập đoàn thì đừng gọi thẳng tên tôi.”
Cổ đông Từ nghe vậy liền im lặng. Vì không còn chuyện gì nữa nên ông ta về trước.
Trong phòng chủ tịch, An Kỳ đang suy nghĩ về chuyện Tinh Thức thì nhận được tin nhắn:
“Không sao chứ?” Người gửi là Dương Lãnh.
Có lẽ là sợ chênh lệnh giờ giấc nên Dương Lãnh không gọi điện mà nhắn tin tới.
“Em vẫn ổn mà, không sao đâu. Anh dạo nfy khoẻ không? Mà hai người dạo này vẫn gọi điện cho nhau chứ?” An Kỳ hồi âm lại. Vì lúc nãy Hạ Lâm không để cô nói mà đã cúp máy trước nên cô chưa kịp hỏi.
Bên kia rất nhanh đã nhắn lại:
“Vậy thì tốt. Anh vẫn khoẻ, bọn anh gọi điện thường xuyên mà, nhớ nhau muốn chết. Thôi không làm phiền em nữa, nhớ chú ý sức khoẻ nhé.”
Hai người này đúng là một đôi mà, nói y như nhau.
“Anh cũng chú ý sức khoẻ.” An Kỳ nhắn lại.
Khi con người gặp khó khăn thì mới biết ai là bạn, bản thân An Kỳ cảm thấy mình thật may mắn khi có hai người bạn như vậy, ngoài ba mẹ và Bách Dạ ra thì hai người họ luôn quan tâm đến cô. Đôi khi trong cuộc sống, không cần gì to tác chỉ cần mấy lời thăm hỏi đơn giản như vậy thôi cũng đã đủ rồi.