Tiếng súng như xé toang bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Bởi lẽ ba bọn họ ở ngoài rừng không biết được bên trong đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng cả ba đều đang có chung một suy nghĩ và họ ngầm khẳng định.
An Kỳ xảy ra chuyện.
Sau tiếng súng đó một đàm chim thi nhau bay ra ngoài. Cả ba đều nhìn lên, cảnh tượng vừa rồi làm cho Hạ Lâm nhớ tới lúc đầu khi họ vào trong. Cả cánh rừng như chợt động sau khoảng khắc vừa rồi.
Hạ Lâm là người vùng chạy đầu tiên nhưng rất nhanh bị Trịnh Vĩ bên cạnh giữ lại:
“Anh buông ra, An Kỳ chắc chắn có chuyện.” Cô vừa giãy giụa vừa nói.
Trịnh Vĩ dùng sức giữ chặt cô, nói:
“Bình tĩnh đã, cô vào đấy lỡ lạc thì sao, một người là quá đủ rồi.”
Bản thân Hạ Lâm thừa biết được điều này nhưng bạn thân mình, người chị em tốt nhất của mình đang gặp nguy, cô sao có thể bỏ mặc được. Khoảnh khắc ghi nghe tiếng súng, tim cô như ngừng đập, bản thân chỉ cầu mong sao cho An Kỳ đừng xảy ra chuyện gì. Trịnh Vĩ khi thấy Hạ Lâm thôi giãy giụa, lúc này mới buông cô ra. Đừng thấy là con gái mà đánh giá thấp người ta, Trịnh Vĩ quả thực không ngờ tới nhìn Hạ Lâm là vậy nhưng sức lực của cô nằm ngoài dự đoán của anh. Con gái gì mà khoẻ thế! Anh gần như phải dùng toàn bộ sức mới giữ được Hạ Lâm.
Tả Dật bên cạnh chỉ chăm chăm nhìn khu rừng rộng lớn trước mắt, một câu cũng không nói. Trịnh Vĩ đánh mắt sang:
“Có cách gì không?”
Tả Dật vẫn không lên tiếng, một mực nhìn phía trước, đôi lông mày nhíu chặt. Trịnh Vĩ thở dài, xem ra ngay cả anh cũng không nghĩ ra được cách gì. Quay sang thấy Hạ Lâm thất thần đứng đó, định đến an ủi vài câu thì chợt người bên cạnh đang đi về trước:
“Cậu đi đâu vậy?” Anh gọi với theo.
Tả Dật không quay đầu mà nói:
“Cứu người.”
Cái gì? Cứu người? Chỉ một mình anh sao?
Trịnh Vĩ bước nhanh theo sau nói:
“Này, cậu có biết phía trước là rừng không? Nguy hiểm cỡ nào biết không? Muốn đi thì cùng đi.”
Tả Dật không vì vậy mà dừng bước, nói với Trịnh Vĩ:
“Cậu ở lại với Hạ tiểu thư, một mình tôi là được rồi.”
Trịnh Vĩ nghe vậy quay lại nhìn Hạ Lâm phía sau mà hết nói nổi, con người này là quá quyết đoán đi.
“Vậy cẩn thận đấy.”
Tả Dật giơ ngón tay cái về phía họ trực tiếp đi về trước.
“Sẽ ổn chứ?” Hạ Lâm nhìn bóng dáng Tả Dật đân khuất sau cánh rừng thì hỏi.
Trịnh Vĩ bên cạnh khẳng định chắc nịch:
“Yên tâm đi, là Tả Dật thì sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hạ Lâm nghe vậy vẫn thấy không mấy an tâm, nhưng dù sao cũng có người vào tìm, chí ít bọn họ vẫn còn cơ hội.
“Các anh không tìm thấy A Tiêu sao?” Nhớ tới mục đích mà bốn người tới đây, Hạ Lâm hỏi.
Trịnh Vĩ lắc đầu ngao ngán nói:
“Không gặp, hỏi tất cả mọi người nhưng không ai thấy thằng bé.”
Nếu như vậy thì A Tiêu lẽ nào là đang ở bên trong rừng?
Hai người chợt nghe thấy có tiếng động phía sau, cả hai cùng quay lại thì thấy Thẩm Chân và Cảnh Hạo đang chạy về phía này.
Tả Dật sau khi đi vào trong rừng thì cùng lúc trời đã sẩm tối, cảnh vật xung quanh cũng không thấy rõ nữa, anh phải lấy đèn từ chiếc điện thoại, ở đây điện thoại không còn vạch sóng nhưng thay vào đó lại chiếu rọi được ánh sáng dù chỉ là nhỏ nhất, cũng xem như dùng được. Tả Dật tiến về trước, những âm thanh bốn phía một lần nữa vang lên, anh quan sát xung quanh chợt phía trước có thứ gì đó. Tả Dật một bước tiến gần thì phát hiện đó là một con rắn. Tả Dật quan sát kĩ con rắn, mặc dù anh không có kinh nghiệm đi rừng nhưng anh biết một điều là đa phần loài vật sống trong rừng đều sợ một thứ.
Đó chính là lửa.
Tả Dật một tay cầm điện thoại, tay còn lại lúc trong túi quần và lấy ra được một cái bật lửa. Tả Dật rọi điện thoại xuống mặt đất, phía trước con rắn đang dần bò tới chỗ anh. Tìm kiếm một hồi thì Tả Dật mới lấy được một khúc gỗ, hình thù của nó tựa như chiếc đuốc. Anh cầm nó lên rồi lấy bật lửa châm vào, ngay tức khắc khúc gỗ bùng cháy tạo thành một luồng sáng rực. Con rắn đang bò rất gần tới chỗ Tả Dật đột nhiên dừng lại, ánh mắt dè chừng. Tả Dật một lần nữa hướng trước mắt mà đưa tới, con rắn lùi lại vài bước. Tả Dật một khắc đưa trước mẳ khiến cho một đốn sáng rơi xuống, con rắn lùi mạnh về sau khè khè vài tiếng rồi bò đi mất.
Sâu trong cánh rừng, An Kỳ một thân đi xung quanh để tìm chỗ nghỉ chân, từ lúc thoát khỏi con hổ tới giờ cô đã đi được một đoạn khá dài, trời cũng bắt đầu tối dần, đi tiếp chi bằng dừng chân một lát. An Kỳ lấy điện thoại rọi đèn tìm đường, đi tiếp một đoạn thì thấy có một khúc gỗ khá to nằm ngang, An Kỳ nhanh chóng tới đó mà trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ nghỉ chân. An Kỳ ngồi tại đó, hiện tại đã gần tối, thôi thì chờ người đó ở đây vậy.
Tiếng kêu vọng đến tứ phía làm không gian có phần quỷ dị, An Kỳ rọi đèn xung quanh bị bao bọc bởi bóng tối. Cái cô cần bây giờ là một luồng sáng có thể soi rọi được. An Kỳ vừa ngó nhìn vừa rọi đèn xuống, cô đứng dậy tìm thứ có thể dùng được trong tình cảnh này thì thấy gần chỗ cô có một vài cành cây kích thước to nhỏ đủ cả. Cô chợt nghĩ tới điều gì, rắc điện thoại bên hông để đèn chiếu vào chỗ đó, nhặt những cành cây hữu dụng chẳng mấy chốc đã đầy.
An Kỳ ôm đống đó về chỗ, một cành cô để dưới đất còn một cành cô lật ngược chồng lên rồi xoáy xoáy chúng lại với nhau. Cách này là cô có nghe được một người bạn của ba mình khi đến chơi kể lại, dùng hai cành cây một dưới một trên rồi lấy đầu của cành kia xoáy vào thân cành dưới là tạo được lửa. An Kỳ cúi người xuống không ngừng xoáy.
Một lần, hai lần, ba lần....
Đã gần một giờ nhưng ngay cả một ánh nhỏ cũng không xuất hiện. An Kỳ làm đến nỗi cả hai tay ửng đỏ, tay kia hồi chiều bị con cáo cắn ma sát với lực xoáy, xót không tả nổi đến mỗi cô đổ mồ hôi. An Kỳ cả ngày lặn lội gần như kiệt sức cộng thêm việc này, hoàn toàn không có cơ hội.
Xoẹt...Xoẹt...Xoẹt...
Như đã gần như bỏ cuộc tì từ cành câu phát ra tiếng động, An Kỳ vội nhìn xuống thì thấy xuất hiện những đốm sáng li ti xung quanh nó, An Kỳ cố gắng mà ma sát chúng với nhau thì những đốm sáng chuyển thành một luồng sáng rực, bốn phía xung quanh được chiếu rọi. An Kỳ vui mừng vội lấy vài cành cây bỏ thêm vào, lửa cứ thế mà cháy sáng. Nhờ đó mà cô có thể quan sát kĩ được bốn phía, ngoài cây rậm rạp ra thì không có gì đáng ngại, tạm thời được an toàn. An Kỳ lấy ra mảnh áo từ trong túi ra quan sát, khi nãy cô có hỏi người thợ săn rằng ở đây có vụ bắt cóc trẻ con nào không thì anh ta trả lời là không có. Vậy mảnh áo này là của ai?
Tả Dật sau khi đuổi được con rắn thì tiếp tục đi về trước, đường di chuyển có chút khó khăn nên không cẩn thận cánh tay bị quệt phải cành cây bên cạnh đó tạo thành một vệt dài, máu chảy ra. Anh không có kinh nghiệm đi rừng, bên người cũng không có vật trị thương nên mặc để cho máu chảy, mất một ít cũng không chết ngay được. Tả Dật nhờ ánh lửa mà quan sát xung quanh chợt thấu một đám khói bốc lên, anh nhìn về phía đó. Cả một khi rừng rộng lớn đột nhiên xuất hiện đám khói, nhớ tới tiếng súng ban nãy Tả Dật đoán có thể là người bắn súng đó vì thế mà anh chuyển hướng đi về phía cánh trái khu rừng. Càng đi sâu vào trong đường di chuyển càng khó, quần áo vì bị chạm vào mấy vật xung quanh nên rách khônng ít chỗ. Đang đi thì lại một lần nữa bị chặn đường, Tả Dật chuyến ánh sáng xuống thì thấy đó là con rắn vừa rồi.
Nhưng lần này không phải một con, mà là có tới chục con xuất hiện.