“Thôi, đừng khóc nữa. Qua đây uống sữa rồi đi ngủ.”
“Không. Bảo bảo mất rồi, tôi uống làm gì?”
“Ngoan đi, qua đây.”
“Không. Bảo bảo…”
“Hàn Lập Y, không được nhắc đến bảo bảo nữa. Nếu không tôi sẽ…” Trác Thành Quân thiếu kiên nhẫn nâng giọng gắt lên.
Hàn Lập Y chớp mắt nhìn hắn.
Ừ? Hắn sẽ làm gì nhỉ?
“Mệt quá, qua đây.” Trác Thành Quân khẽ hắn giọng kéo cô đến bên giường.
Hàn Lập Y quệt quệt nước mắt, không tình nguyện uống hết ly sữa trước ánh mắt đe dọa của Trác Thành Quân.
Tới giờ đi ngủ, Trác Thành Quân bảo là đến thư phòng xử lý công việc, Hàn Lập Y không nói gì. Hắn thở dài nhìn Hàn Lập Y, xem ra đã đỡ hơn hôm qua rồi nhưng cô vẫn cứ mơ mơ màng màng như vậy thật rất đáng thương.
Khoảng chừng một tiếng Trác Thành Quân liền nhẹ nhẹ đi về. Mở cửa phòng, trèo lên giường.
“Soạt”
“!” Hắn khẽ giật mình nhìn Hàn Lập Y bỗng nhiên bật dậy, nhìn hắn.
“Trác Thành Quân, tôi ngủ một mình được.”
“…”
Trác Thành Quân ngồi im một phút, sau đó có chút không tình nguyện leo xuống giường.
Chẳng phải cô ngủ rất say sao? Nhưng hắn mới không thèm ngủ chung giường với người phụ nữ đó!
Trác Thành Quân xoa xoa cánh tay trái bị đau. Động tác mở cửa nhanh chóng đổi thành khóa lại.
“Tay tôi bị đau, giường ở phòng dành cho khách không thoải mái, ngủ không nổi…” So với việc dong dài giải thích của hắn, Hàn Lập Y đã nằm xuống ngủ mất từ lâu.
Trác Thành Quân thấy cô đột nhiên lại nằm bất động, thì cao ngạo tự động đi về giường nằm xuống. Nhớ đến hôm qua cô nằm ngủ trên cánh tay của hắn, mà chỉ sau một hôm liền quên đi muốn tống hắn ra cửa, mặt của Trác Thành Quân liền đen lại, lạnh lùng giật lấy chăn của Hàn Lập Y đắp lên cho mình.
Nửa đêm…
Hắn có cảm giác mình nằm dưới đất.
________
Sáng hôm sau.
“Hàn Lập Y, ăn sáng đi. Nhìn cái gì?”
“…” Hàn Lập Y không trả lời, nhìn bàn thức ăn vô cảm. Trác Thành Quân đút cho cô thứ gì cô cũng né.
“Cô muốn thế nào?” Hắn bỏ bát xuống, “bộp” một tiếng khiến người hầu bên cạnh giật nảy mình.
Hốc mắt của Hàn Lập Y lại đỏ lên: “Ăn sáng, mẹ sẽ mua bánh quẩy ở cuối phố cho tôi ăn sáng. Ngon lắm…ngon lắm, bây giờ mẹ mất rồi…không được ăn bánh quẩy nữa, không được ăn nữa rồi….”
“Bánh quẩy ở cuối phố? Tôi hầu hạ cho cô ăn còn chưa đủ à?!” Trác Thành Quân không vui lập lại. Cuối phố chỗ của cô ở là cách đây 20 km.
Hắn nhìn Hàn Lập Y chết sống không ăn, nén lại cảm xúc muốn đập người vào buổi sáng.
“Được, chờ đó!” Trác Thành Quân đá ghế, hầm hầm cầm chìa khóa đứng dậy, đi ra cửa, nhưng đi được hai bước lại khựng lại: “Này, ngoài bánh quẩy còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Hàn Lập Y hít hít mũi: “Bánh quẩy, bánh quẩy ngon…ngon lắm…cả màn thầu…thịt viên…”
Trác Thành Quân thấy thế thì căn dặn hầu gái trông nom cô, bản thân thì lái xe đi.
Trác Thành Quân đi được một tiếng thì Tiêu An Kỳ đến.
“Thành Quân đâu?” Cô ta hoàn toàn không xem ai ra gi ngồi xuống ghế nhìn Hàn Lập Y.
Hàn Lập Y nhìn cô ta, không trả lời. Hầu nữ bên cạnh tiến lên: “Cô Tiêu, thiếu gia vừa đi mua thức ăn cho thiếu phu nhân. Nếu cô Tiêu không gấp thì để hôm khác lại đến tìm thiếu gia.”
“Câm miệng. Cô là phận người hầu mà dám nói chuyện với khách thế à? Cô có biết tôi là ai không?”
“Tú Tú, tôi khát.” Lúc này Hàn Lập Y lại lên tiếng nói với hầu nữ.
“Được, thiếu phu nhân, chờ em một lát.” Tú Tú nhìn Mi Mi, ra hiệu trông chừng Hàn Lập Y rồi mới đi.
Tiêu An Kỳ bị ngó lơ thì tức giận, đi đến kéo tay Hàn Lập Y đứng dậy.
“Hàn Lập Y, cô đừng tưởng dùng bộ mặt này thì Thành Quân sẽ yêu cô. Cô nhớ lần trước tôi đến đây Thành Quân đã làm gì khi tôi bị ngã à?”
“Cô Tiêu, cô làm gì vậy? Mau buông thiếu phu nhân ra.”
“Cút ra!” Tiêu An Kỳ đẩy Mi Mi té. ngã
“Cô hãm hại tôi. Tôi không có đẩy cô.” Hàn Lập Y nhìn Tiêu An Kỳ, bất giác bật thốt, ánh mắt đầy hoảng sợ.
“Ha, thì sao? Nhưng Thành Quân lựa chọn tin tôi, tôi có làm gì cô đi nữa Thành Quân cũng sẽ không trách tôi. Nhưng mà, nếu cô làm gì tôi, anh ấy sẽ không tha cho cô!” Tiêu An Kỳ nói nhỏ vào tay của Hàn Lập Y.
“Tiêu An Kỳ, tôi không có hại cô!”
Tiếng xe chạy vào cổng, là xe của Trác Thành Quân.
“Hàn Lập Y, cược một ván đi, nếu ấm trà nóng hổi này hất lên mình tôi thì sao?” Tiêu An Kỳ xong liền cầm lên, áp vào tay Hàn Lập Y.
“Đừng mà, Tiêu An Kỳ, cô làm gì vậy?”
Mi Mi và Tú Tú cũng không kịp trở tay, kinh hãi hét lên.
Xoạt.
“Bốp!” bình trà vỡ vụn, tất cả nước đều bị hất lên người Tiêu An Kỳ, cả mặt của cô ta cũng bị vạ lây.
“Á….”
Trác Thành Quân vội chạy vào thấy đúng cảnh tượng Hàn Lập Y đang hất ấm trà lên người Tiêu An Kỳ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Hắn rống lên.