Trên mặt đất…
Trác Thành Quân cảm thấy sự rịu rã của từng khớp xương truyền đến.
Là tầng hai nhảy xuống, không quá cao nhưng không kịp chuẩn bị cũng đủ làm một người tử nạn. Hàn Lập Y nằm trên người hắn, đôi mắt vô hồn không tiêu cự.
“Hàn Lập Y, không đền mạng được cho con của tôi, cô đừng hòng chết!”
Nhà họ Trác.
“Thành Quân, con làm sao vậy? Lập Y nữa, hai đứa sao lại…”
“Mẹ, gọi bác sĩ giúp con.” Trác Thành Quân lạnh nhạt nói rồi lôi Hàn Lập Y lên lầu.
Sau khi kiểm tra xong cho Hàn Lập Y, báo cáo của bác sĩ khiến mẹ Trác phải cả kinh: “Trác Thành Quân! Như thế là thế nào, tại sao lại như vậy hả?”
“Là con khiến cô ấy phá thai.”
“Bốp!”
“Mất dạy! Mày có xem ba mẹ ra gì không? Lời của mẹ nói mà tại sao mày không nghe hả?” Ba Trác lần đầu phát bạo thẳng tay dạy cho con trai một trận.
Nhưng lúc này lại để ý thấy trán của Trác Thành Quân rịn đầy mồ hôi, mẹ Trác hoảng hốt kéo tay trang của hắn ra, nhìn một cánh tay đầy vết trầy sướt bê bết máu.
“Cô ấy nhảy lầu tự sát, con ngăn cản nên mới bị vậy thôi.” Hắn đơn giản giải thích, mắt chăm chăm nhìn vào Hàn Lập Y nằm trên giường vẫn còn nỉ non khóc, ý thức mơ hồ không thanh tĩnh.
“Trời ơi! Con ơi là con!”
Mẹ Trác bất lực khóc, nhìn cuộc hôn nhân của con trai không hạnh phúc thế này, lòng bà cũng tan nát.
Thương thế của Trác Thành Quân không quá nghiêm trọng, chỉ bị nứt xương cánh tay trái và chấn thương phần mềm ở vùng hông.
Buổi tiệc được nhà họ Trác giải quyết gọn gàng, Tiêu An Kỳ cũng đành hậm hực ra về không rõ lý do là tại sao.
Trác Thành Quân thay quần áo cho mình rồi lại thay cho Hàn Lập Y. Bây giờ tinh thần Hàn Lập Y không ổn định, hắn cũng không muốn người khác lại gần cô lúc này.
Nằm ở trên giường, Trác Thành Quân cố nén cơn đau kéo Hàn Lập Y lại, ôm vào lòng.
Một lúc vẫn thấy vai cô run run, không nói gì với hắn, Trác Thành Quân trầm trầm hỏi.
“Hàn Lập Y, cô ăn gì không?”
“Trác Thành Quân, bảo bảo đau lắm phải không?” Vẫn là câu hỏi cắt lòng đó, Trác Thành Quân thoáng nhíu mày.
“Bây giờ mới hỏi, không phải là quá muộn rồi sao?”
“Bảo bảo đau…Trác Thành Quân, tôi tàn nhẫn lắm phải không?”
“Đúng, Hàn Lập Y, cô là người phụ nữ tàn nhẫn nhất tôi từng thấy. Ngay cả con mình mà cô cũng giết, cô đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
Trác Thành Quân lại nâng giọng, nhưng vẫn giữ nguyên động tác ôm cô, Hàn Lập Y ngước nhìn hắn, nước mắt giàn giụa: “Nhưng anh không thương bảo bảo, anh ghét bảo bảo…bảo bảo sinh ra không có ba, sẽ tội nghiệp lắm, giống như tôi vậy, lớn lên bị người ta cười, bị người ta bắt nạt…không có ba ba, khổ lắm Trác Thành Quân…”
Trái tim Trác Thành Quân như bị ai bóp chặt.
Phải rồi, là hắn bảo đứa bé này không xứng với nhà họ Trác, năm lần bảy lượt kêu cô bỏ đi.
Bây giờ được tội nguyện rồi, hắn còn kêu ca gì nữa chứ?
Trách ai bây giờ, có trách thì trách Trác Thành Quân hắn hại chết con của mình. Khiến bé con chưa kịp chào đời phải nằm lại nơi âm u lạnh lẽo.
Là chính hắn có mà không trân trọng, mất rồi mãi mãi cũng chẳng thể tìm ra….
Trác Thành Quân ôm Hàn Lập Y vẫn đang khóc ở trong lòng, nước mắt của cô đốt cháy lòng ngực của hắn, tiếng nghẹn ngào, nức nở day dẳng truyền trong đêm.
Trác Thành Quân khẽ nhắm đôi mi lại, có cái gì đó rơi xuống…cùng nước mắt của Hàn Lập Y chung một vị.
Bảo bảo, ba ba xin lỗi…là ba ba vô dụng, không bảo vệ được con…