“Trác Thành Quân, con nói cái gì vậy hả? Tại sao lại để Tiêu An Kỳ làm bạn nhảy của con vào hôm sinh nhật?”
Mẹ Trác rất không hài lòng nói.
“Chẳng lẽ mẹ muốn con dắt tay một cô thư ký đã thôi việc lượn lờ ở chỗ đông người sao?”
“Chẳng lẽ không thể như vậy, Lập Y là vợ mày, đáng lẽ nhân bữa tiệc này mày phải công khai với mọi người chứ?”
Trác Thành Quân nhìn mẹ mình, đôi mắt xa xôi nghĩ ngợi rồi chuyển lạnh. Có lẽ hắn đã từng nghĩ như vậy…nhưng cũng chỉ là “từng”.
“Con không bao giờ chấp nhận người như cô ta là vợ mình!”
“Vậy nên mày mới cùng Tiêu An Kỳ ra vào sớm tối?”
“Cái này mẹ không cần quan tâm, tóm lại Tiêu An Kỳ rất quan trọng.”
Mẹ Trác tức đến thổ quyết, bực bội đẩy cửa đi ra nhưng không ngờ Hàn Lập Y đã đứng ở cửa từ lúc nào.
“Lập…Lập Y…” Mẹ Trác không biết cô có nghe được gì chưa mà cũng không biết phải nói thế nào.
“Mẹ, mẹ tìm Thành Quân có chuyện gì sao?”
“À…không có, không có gì…là chút công việc của bữa tiệc thôi, con đừng bận tâm.”
Cũng may, cũng may cô không có nghe. Mẹ Trác thở phào nhẹ nhõm, lườm Trác Thành Quân một cái cảnh cáo hắn không được nói lung rung rồi mới rời đi.
Trác Thành Quân thấy Hàn Lập Y đi vào phòng thì không thèm liếc nhìn cô, cô cũng không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đi đến bên giường nằm xuống, nghiên người nhắm mắt.
Mẹ cô…không còn nữa…
Chồng cô…cũng không cần cô….
Thế giới bao la rộng lớn…sao cô lại cô độc thế này?
Nệm êm chăn ấm nhưng sao chẳng thể sưởi ấm lòng cô. Hay là trái tim cô từ lâu cũng dần nguội lạnh mất rồi…
Trác Thành Quân không hiểu sao lại có cảm giác người nằm trên giường có vẻ rất mệt mỏi lại hòa vào đó bi thương, nhưng tĩnh lặng đến lạnh nhạt của cô dường như đánh tan chút động lòng trong hắn.
Trác Thành Quân hừ một cái rồi rảo bước đi ra ngoài, không quên sập cửa thật to một cái. Giống như báo hiệu là hắn đã rời đi thật rồi, không phải đùa.
Bữa tiệc ở nhà họ Trác diễn ra thật long trọng, Tiêu An Kỳ đỏng đảnh sánh vai cùng Trác Thành Quân ra vào tiếp khách, không ít người khen ngợi cô ta và hắn thật xứng đôi.
Trác Thành Quân không phủ nhận nhưng cũng chẳng nói gì, nhưng Tiêu An Kỳ thì cười đến không khép miệng lại được, e lệ nhìn Trác Thành Quân.
Từ buổi chiều đã không thấy Hàn Lập Y, có lẽ do hôm trước Tiêu An Kỳ gọi điện đả kích, khoe mẻ về việc mà cô ta sẽ cùng Trác Thành Quân xuất hiện trong bữa tiệc. Trác Thành Quân cũng biết việc này nhưng cũng không ngăn cản cô ta, mà coi như thờ ơ không quan tâm, hắn muốn biết biểu hiện của Hàn Lập Y thế nào, kết quả cô thế nhưng lại nghe lời cô ta, ở suốt trong phòng, không xuất hiện nữa.
Được, đã muốn cùng hắn phủi sạch quan hệ với người ngoài như thế thì chết ở đó luôn đi. Hắn cũng rảnh rỗi chạy đi năn nỉ ai.
Thế là tâm trạng của Trác Thành Quân lại càng thêm không tốt đẹp.
Hàn Lập Y nhìn chồng mình cùng một cô gái xinh đẹp cùng nhau sánh vai, được thật nhiều người chúc phúc. Cô nhớ đến chồng mình vì cô gái đó mà rũ bỏ hết lòng tin với mình, lo lắng cho cô ta.
Cô nhớ đến sự diệu dàng thoáng qua của hắn ở một đoạn thời gian cách đây thật xa xôi…
Cô bất giác nhớ về người mẹ đã mất của mình, nhớ về mục đích của cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này, lại nhớ về đứa trẻ có lẽ không nên xuất hiện trong cuộc đời của hắn…
Trác Thành Quân…sinh nhật vui vẻ…
Trong không khí lãng mạn, Trác Thành Quân nắm tay Tiêu An Kỳ hòa vào dòng người khiêu vũ, bỗng nhiên một hầu nữ cứ đứng lóng ngóng nhìn về phía hắn, muốn bước lên mà không dám, nhưng có vẻ rất gắp.
Kết thúc bản nhạc, Trác Thành Quân đi về phía cô ta, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân gọi điện cho người.”
Trác Thành Quân nhíu mày, “Cô ta rảnh lắm à? Ở trên phòng còn gọi điện xuống đây!”
Nhưng mà nhìn số cuộc gọi trong di động lên đến số thứ 10, Trác Thành Quân đành bực bội nhấc máy nghe.
“Cái gì?”
[Trác Thành Quân, anh có thích Tiêu An Kỳ không?]
“Cô hỏi cái quái gì vậy?”
[Anh trả lời tôi đi.]
“Dù sao, cô ấy cũng tốt hơn cô.”
Lúc này, Tiêu An Kỳ cũng đã đi đến, nhìn Trác Thành Quân hỏi: “Có chuyện gì vậy Thành Quân, khách bên kia đang đợi chúng ta đó.”
Trác Thành Quân liếc nhìn cô ta, sau đó lại nói vào điện thoại: “Có nghe thấy không, chúng tôi đang bận lắm, cúp máy đây!”
Nhưng khi Trác Thành Quân chuẩn bị cúp máy lại nghe truyền đến tai không nhanh không chậm lời của Hàn Lập Y, nhẹ tênh hòa vào tang tóc.
[Trác Thành Quân, mẹ của tôi mất rồi…]
Mi tâm của Trác Thành Quân nhíu lại thành một đoàn.
[Mẹ của tôi không còn nữa…tôi không cần tiền nữa, cũng không còn lý do gì để ở lại nhà họ Trác nữa rồi…]
“Hàn Lập Y, cô đang ở đâu? Cô đang ở đâu hả?” Trác Thành Quân bỗng chốc xuất hiện một cảm giác bất an, cảm giác này khiến hắn phải cuống lên, gấp giọng hỏi.
[Hôm nay, sinh nhật của anh…tôi biết anh không cần bất cứ thứ gì của tôi, càng chán ghét nó, thế nên món quà duy nhất mà tôi có thể cho anh cũng chỉ là một tờ đơn ly hôn thôi…tôi đã đặt sẵn trên bàn rồi…]
“Hàn Lập Y, tôi hỏi cô đang ở đâu? Cô đang ở đâu hả?!” Trác Thành Quân rống vào điện thoại, những người khác ở bữa tiệc cũng bị thái độ của hắn làm chú ý.
“Thành Quân, anh sao vậy? Có chuyện gì sao?” Tiêu An Kỳ cũng bị dọa, nắm lấy cánh tay của hắn, nhưng Trác Thành Quân lại giật phắt ra.
“Đừng đụng vào tôi!” Hắn không nhìn Tiêu An Kỳ một cái, lại nói vào điện thoại: “Hàn Lập Y, lập lại lần nữa. Cô đang ở đâu? Nói!”
Hàn Lập Y nhìn cửa phòng phẫu thuật nơi bệnh viện lạnh lẽo, trắng xóa.
[Tôi đang ở bệnh viện…Trác Thành Quân, tôi đang ở bệnh viện, bệnh viện lạnh lắm…có mình tôi ở đây thôi…lạnh lắm, buồn lắm…]
Trác Thành Quân nghe tiếng Hàn Lập Y khóc…hắn nghe tiếng cô khóc!
[Bảo bối xem như trả lại cho anh, giúp tôi xin lỗi ba mẹ…Trác Thành Quân…sinh nhật vui vẻ! Sau này anh phải hạnh phúc đó…]
Hàn Lập Y muốn tế sống con của hắn để mừng sinh nhật của ba ba nó…
“Hàn Lập Y! Hàn Lập Y!”
Nhưng bên kia đã tắt máy, gọi thế nào cũng không bắt máy.
Mắt Trác Thành Quân phút chốc đỏ lên, tại sao vậy? Đây chẳng phải là chuyện hắn muốn nhất sao?
Ly hôn với cô, xóa sổ cái thai…
Hôm nay, vào chính ngày sinh nhật, cô cho hắn tội nguyện rồi! Hắn nên vui mừng mới phải, nhưng mà khi vui vẻ rồi thì sau này hắn biết phải làm sao?
Hắn phải làm gì kế tiếp? Sẽ không có cô đứng trước mặt hắn nữa, sẽ không có đứa bé bắt hắn phải sáng đi chiều về đúng giờ giấc. Cũng không cần phải nổi cáu vì mua thức ăn cho bà bầu về thì lại nghe cô nói chuyện cùng tên đàn ông khác.
Sẽ không cần tìm cách chọc phá cô, không cần đem Tiêu An Kỳ ra lượn lờ khiến cô đau lòng, rồi tự nổi điên vì sắc mặt của cô đối với mình lạnh nhạt….
Không cần làm nhiều thứ lắm…thế thì, cuộc sống tiếp đó hắn phải làm gì đây?
Hắn cũng không biết nữa…
“Thành Quân! Thành Quân, anh đi đâu vậy?” Tiêu An Kỳ gấp gáp đuổi theo nhưng Trác Thành Quân như người mất đi phương hướng cùng kiểm soát, lên xe rồi lao vun vút ra đường.