Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 27: Chương 27: Mỗi Kẻ Một Tâm Tư




“Không, Thành Quân. Sao anh có thể đối xử với em như vậy, rõ ràng là Hàn Lập Y cô ta…”

“Tiêu An Kỳ, đủ rồi. Cô cho rằng tôi không biết những mưu mô, thủ đoạn của cô sử dụng lên người Hàn Lập Y sao? Tôi không truy cứu nhưng cô một hai chọc đến cô ấy, ở gần cô, Hàn Lập Y luôn gặp chuyện, thế thì sau này tốt nhất tránh xa chúng tôi một chút.”

Tiêu An Kỳ cả kinh, chạy đến nắm lấy cánh tay của Trác Thành Quân: “Thành Quân, em là đối tác giúp anh kiếm được nhiều tiền như vậy. Anh không thể nói không cần là vứt đi như vậy.”

Trác Thành Quân cười lạnh lùng: “Tôi không phủ nhận cô đã giúp tôi rất nhiều, nhưng chỉ cần Hàn Lập Y có thể vui vẻ thì chút tiền này không có cũng không sao, hơn nữa ngoài cô thì không ít kẻ đang đợi chờ cùng Trác thị hợp tác. Tiêu An Kỳ, cô phải hiểu, người đối tác như cô không là duy nhất, nhưng Hàn Lập Y chỉ có một mà thôi!”

“Thành Quân, em thừa nhận là em không thích Hàn Lập Y, bởi vì em yêu anh! Nhiều năm qua, chẳng lẻ một chút anh cũng không có động lòng sao?”

“An Kỳ, tôi đã là người có gia đình rồi. Cô là người có sự nghiệp, có nhan sắc…muốn tìm một người đàn ông xuất sắc không khó.”

“Không, em chỉ cần anh thôi. Hàn Lập Y đó có gì tốt? Cô ta không tiền không quyền, lẳng lơ trèo lên giường của đàn ông, Thành Quân…anh đừng bị cô ta mê hoặc, hạng phụ nữ như cô ta không xứng, đứa bé kia nói không chừng cũng là tiện chủng của cô ta và người đàn ông khác.”

“Đủ rồi! Tiêu An Kỳ, nếu cô còn nói như vậy thì xin lỗi, tôi không thể tiếp.” Trác Thành Quân lạnh lẽo giật cánh tay ra, kẻ nào dám nói đến Hàn Lập Y và bảo bảo thì hắn sẽ không tha thứ.

“Thành Quân, tại sao lại đối xử với em như vậy? Trước đây, không có Hàn Lập Y anh sẽ không bao giờ lớn tiếng với em, nhất định là cô ta đã nói xấu em, đều tại cô ta! Đều tại cô ta!”

“Tiêu An Kỳ, không phải tại ai hết, là do bản thân tôi không hề yêu cô!”

“Không yêu em? Anh nói anh không yêu em. Em không tin, em không tin. Nếu không yêu em thì tại sao lúc trước em và Hàn Lập Y đều bị thương, anh chỉ đưa mình em đi bệnh viện, còn nói cô ta không phải vợ anh, đứa bé kia cũng không xứng?”

“Là do tôi ngu ngốc, cứ nghĩ như vậy sẽ làm Hàn Lập Y đau lòng, biết điều mà rất lui. Là do tôi hiểu lầm, không tin lời cô ấy nói, là do tôi ngu ngốc nhìn lầm rồi đánh giá cô ấy là người phụ nữ hám danh lợi, là tôi sai.”

Tiêu An Kỳ gương mặt đầy nước mắt, “Vậy ý anh, là…”

“Tôi nghĩ, cô từ lâu phải nhìn thấu tôi đã lợi dụng cô.”

“Trác Thành Quân! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?! Tại sao?! Tại sao anh phải thẳng thắng thừa nhận, ngay cả lừa dối em, để cho còn chút hy vọng cũng không được sao?”

“Đối với cô, tôi chỉ có xin lỗi và từ chối. Chuyện lúc nãy, cô cố tình dụng tâm hại Hàn Lập Y cũng xem như là lần cuối cùng tôi bỏ qua không truy cứu. Tiêu An Kỳ, cô về đi.”

“Không, Thành Quân…là do anh chưa cảm nhận được em, là do Hàn Lập Y mê hoặc, che mờ lý trí của anh. Thành Quân, một đêm…một đêm thôi, chỉ cần ở cùng em một đêm…chúng ta rồi cũng sẽ có em bé, ba mẹ anh chỉ cần cháu nội thôi, đâu quan trọng đó là của ai…”

Trác Thành Quân bài xích đẩy Tiêu An Kỳ ra: “Tiêu An Kỳ, tỉnh lại đi, tôi không có hứng thú với cô.”

“Hàn Lập Y đó có gì tốt, Trác Thành Quân, nếu cô ta không có thai, anh sẽ cưới cô ta sao? Có phải chỉ cần không có đứa bé, chỉ cần Hàn Lập Y biến mất anh sẽ chấp nhận em không?”

Trác Thành Quân nghe ra sự hiểm ác trong lời nói của Tiêu An Kỳ, anh mắt hắn chuyển lạnh: “Tôi cảnh cáo cô, nếu Hàn Lập Y và bảo bảo có chuyện gì tôi sẽ khiến cho cô sống không được, chết không xong. Hơn nữa, đời này dù không có Hàn Lập Y, tôi cũng không bao giờ yêu cô, loại người có thể khiến bản thân tổn thương để hãm hại người khác.”

“Không, Thành Quân, xin anh đừng đi, em sẽ ngoan mà. Em sẽ không như vậy nữa, Thành Quân…em yêu anh mà, xin anh…” Tiêu An Kỳ liền chuyển giọng mềm mỏng, đáng thương khóc nức nở, gần như quỳ xuống cầu xin. Nhưng Trác Thành Quân không quan tâm, đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng lãnh tuyệt của Trác Thành Quân, Tiêu An Kỳ đưa tay quệt sạch nước mắt, vứt bỏ vẻ mặt đáng thương vừa rồi đứng dậy, bàn tay xiết lại. Đôi mắt xẹt qua hung ác.

“Trác Thành Quân, anh nhất định sẽ hối hận.”

___________

Sau khi về nhà, Hàn Lập Y liền vào phòng.

Trác Thành Quân nửa tiếng sau cũng về đến. Vừa đến cửa đã nghe tiếng eo éo của mẹ mình.

“Thấy chưa, thấy chưa, Đại hồng bào của ông đó. Bây giờ tốt rồi, bán con dâu cho thằng Trác con, mới có mấy bữa mà Lập Y thành ra như thế rồi! Trác cha ơi là Trác cha!”

Ba Trác nhìn ấm trà mới pha thơm như vậy nhưng không dám rót ra uống. “Thì tại thẳng Trác con nó hứa sẽ không…ế ế, nó về rồi kìa!” Ba Trác chỉ vào Trác Thành Quân.

“Trời ơi, con ơi là con, mày muốn mẹ khổ đến khi nào hả? Mày nói dẫn Lập Y đi chơi mà sao chỉ có nó về nhà, mặt mày lại thẩn thờ, nghệch ra như vậy?” Mẹ Trác liền quay đại pháo sang bắn tội nhân. Ba Trác quạt quạt, cầm tách trà lên ngửi ngửi…

“Con lên xem cô ấy đây.” Trác Thành Quân thẳng bước lên lầu, nhưng không quên bỏ lại một câu: “Đều tại ba, lúc đầu hợp tác thân thiết với Tiêu thị, nên bây giờ Tiêu An Kỳ mới thích con rồi suốt ngày tìm Hàn Lập Y.”

Sặc!

Ba Trác cố gắng lắm mới không phun ra ngụm trà quý. Trân trối nhìn thằng Trác con đã đi mất.

“Thấy chưa! Thấy chưa! Tôi biết ngay mà, nếu không phải tại ông thì bây giờ đâu có cớ sự. ‘Đời cha ăn mặn, đời con khác nước’, nhưng báo lên người hai cha con ông tôi mặc xác, đằng này lại ứng lên con dâu và cháu nội của tôi. Uống cái gì nữa…Trác cháu có chuyện gì, tôi đốt trụi trà, trụi lông cha con các người!”

Mẹ Trác lại quay hướng bắn, nã pháo liên hoàn lên mình Trác cha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.