Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh

Chương 2: Chương 2: Trò hề




Edit: Bé Ly Lớp 1 | Beta: Thụy

-

Một ngày trước.

Trong quán bar đang phát một đoạn nhạc nhẹ nhàng, Dương Tùng Đàm liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhìn kim đồng hồ tích tắc chạy qua phía sau số 8 La Mã trên mặt đồng hồ rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa quán bar.

Một người từ ngoài cửa bước vào.

Với chiếc quần jeans đơn giản không kiểu cách lòe loẹt, áo sơ mi trắng rộng thùng thình, hai chiếc cúc ở cổ áo thả ra một cách rất tình cờ anh đứng ở cửa nhìn dáo dác xung quanh Thấy vậy Dương Tùng Đàm bèn giơ tay ra hiệu.

Ánh mắt của Thẩm Ngạn dừng tại chỗ anh ta đang ngồi, bước tới vài bước rồi kêu: “Đàn anh.”

“Ngồi đi.” Dương Tùng Đàm chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Sau khi Thẩm Ngạn ngồi xuống thì có nhân viên pha chế đi tới hỏi anh “Anh uống rượu gì ạ...“. Thẩm Ngạn nói: “Một ly nước trái cây không cồn.”

Thấy Dương Tùng Đàm nhìn mình, Thẩm Ngạn mới nói: “Lát nữa còn phải đến bệnh viện thăm bệnh, không uống rượu được.”

Dương Tùng Đàm gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi lại thở dài hỏi: “Sức khỏe của bác trai ổn chứ?”

Thẩm Ngạn cụp mắt xuống, nói: “Vẫn như vậy thôi.”

Dương Tùng Đàm dùng móng tay gãi gãi mép ly rượu, giống như muốn nói gì đó để xoa dịu anh, song còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Ngạn đã cắt đứt ý định an ủi của anh ta: “Tiền bối, anh phải đi sao?”

Dương Tùng Đàm nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói: “Hây, người như tôi mặt mũi không có, thiên phú cũng không, không thể đi tiếp con đường diễn xuất này được. Mỗi ngày ở đoàn phim chỉ diễn được vai thi thể. Diễn xong thì lại xếp hàng nhận cơm hộp đến nỗi sắp xếp được thành một vòng trái đất rồi.”

Thẩm Ngạn cười: “Đàn anh, anh đừng nói như vậy, anh cũng rất đẹp trai mà.”

Dương Tùng Đàm vừa muốn cùng trao đổi vài câu với anh thì lại nghe thấy Thẩm Ngạn nói tiếp: “Nhưng đúng thật là không có thiên phú. Đợt trước anh diễn vai xác chết mà còn phì cười được.”

Dương Tùng Đàm: “...”

“Tiểu Thẩm.”

“Vâng ạ?”

“Đều là anh em cùng một công ty giải trí, cậu không giúp anh thì cũng thôi đi, sao có thể nói như vậy được chứ hả?”

Thẩm Ngạn nhướng mày cười nói: “Đàn anh, đây ngày đầu tiên anh biết em à?”

Dương Tùng Đàm nhìn anh, Thẩm Ngạn có gương mặt này đúng là ông trời ban cho để kiếm cơm, rõ ràng anh nói chuyện quá thiếu đánh, nhưng dưới ánh đèn nhu hòa của quán bar, một ánh mắt một cái nhếch miệng kia cộng với mặt mũi thanh tú này thật khiến người khác thất thần trong khoảnh khắc.

Dương Tùng Đàm lại nhấp một ngụm rượu: “Hừm, làm cùng một công ty nhiều năm như vậy, anh đây bị cậu ngược đãi thành quen rồi, nói không chừng sau này không quên được luôn ấy chứ.”

Thẩm Ngạn cắn ống hút đồ uống, mơ hồ nói: “Đàn anh, hóa ra anh bị M à? Giấu kỹ một chút, nếu có tìm S nhớ phải bảo vệ mình cho tốt, đừng để bị mấy kẻ cuồng ngược chú ý đó.”

Dương Tùng Đàm: “... Anh mày thẳng... Không phải, anh sắp đi rồi mà cậu không thể bớt đâm chọc anh mấy câu được à?”

“Không thể.”

Dương Tùng Đàm tức giận đẩy ly rượu ra rồi đứng dậy đi xả nước, lúc quay lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh Thẩm Ngạn.

Tên đàn ông kia cười lắc cốc với Thẩm Ngạn: “Người anh em này, cùng nhau uống một ly nhé?”

Mặt Thẩm Ngạn không có cảm xúc: “Không thích.”

Tên đàn ông đặt tay lên vai Thẩm Ngạn, hơi nghiêng người, giọng nói đầy vẻ ái muội cười: “Đừng ngại, chúng ta uống cùng nhau một ly nào”

Thẩm Ngạn liếc nhìn cái móng heo trên vai mình, nói: “Cái thứ phía dưới kia của anh bị làm sao vậy?”

Tên đàn ông không ngờ Thẩm Ngạn lại thẳng thắn như vậy, gã ta sững sờ một lúc mới nghe Thẩm Ngạn nói: “Quên đi, cái tướng này của anh người nào làm top chắc bị ám ảnh đến liệt dương mất. Thực ra tôi cũng không phải là loại người chú ý đến vẻ bề ngoài của người khác, có nội hàm cũng là một loại mị lực, nhưng anh trời sinh đã đáng khinh lại còn có cái thói xấu như này. Anh lấy đâu ra tự tin đi trêu chọc người khác vậy? Còn nữa, người anh em không phải là từ có thể gọi bậy, ai là anh em với anh?”

Mặt gã đàn ông trắng bệch rồi chuyển sang xanh mét, gã tức giận mắng một câu thô tục rồi còn dùng tay làm một động tác bất nhã với Thẩm Ngạn sau đó mới căm giận rời đi.

Thẩm Ngạn trợn trắng mắt, vừa quay đầu đã thấy Dương Tùng Đàm vội vàng bước tới hỏi: “Sao vậy? Bị nhận ra hả? Nếu không thì cậu mang khẩu trang đeo kính râm vào đi?”

Thẩm Ngạn cầm ống hút khuấy lon nước có ga trong tay: “Chỉ là diễn viên tuyến 18 thì ai mà nhận ra được chứ? Bây giờ trong nhà mang kính râm cùng khẩu trang, là đàn anh mất trí hay em có bệnh?“.

Dương Tùng Đàm bị hỏi đến cứng họng không biết trả lời sao bèn đưa tay sờ sờ mặt rồi ngồi trở lại chỗ ngồi, anh ta rót đầy một ly rượu, hai người nói chuyện phiếm một hồi thì Thẩm Ngạn đột ngột cầm điện thoại lên nhìn giờ.

Dương Tùng Đàm vỡ lẽ: “Đến giờ vào bệnh viện thăm bác trai rồi à?”

Thẩm Ngạn ừ một tiếng rồi đứng lên.

Dương Tùng Đàm vốn muốn nói tạm biệt đàng hoàng, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hỏi một câu: “Tiểu Thẩm, cậu cũng đã nửa năm chưa nhận được vai diễn nào, tiền chữa bệnh cho bác trai còn đủ không?”

Thẩm Ngạn đờ người một lúc, không trả lời: “Đàn anh, cố gắng xây dựng sự nghiệp, chờ sau này mong được gọi anh một tiếng tổng giám đốc Dương nhé.”

Dương Tùng Đàm lúc này mới nhận ra mình đã nói lời không nên nói, chỉ đành ậm ừ vài tiếng sau đó đứng dậy muốn tiễn Thẩm Ngạn, Thẩm Ngạn xua xua tay rồi xoay người rời đi.

Thẩm Ngạn một mình đi ra khỏi quán bar, ban đêm gió to, anh cảm thấy có hơi lạnh nên không nhịn được mà kéo áo lại. Ven đường có một chiếc taxi đang đỗ, tài xế lái xe ngồi bên cửa sổ hút thuốc, thấy dáng vẻ anh như vậy thì chào hàng nhiệt tình: “Chàng trai muốn đi đâu, lên xe không?”

Thẩm Ngạn cười khẽ: “Có miễn phí không? Miễn phí thì tôi ngồi.”

Bác tài xế: “Chậc, nhóc con tuổi còn trẻ mà mở miệng toàn treo chữ miễn phí vậy? Người trẻ tuổi phải biết tiêu tiền, biết tiêu tiền mới có thể kiếm ra tiền, kiếm ra tiền xã hội mới có thể tiến bộ.”

Thẩm Ngạn chắp tay: “Chú còn kiêm luôn nhà nghiên cứu tư bản, còn là một trong những tài xế cũ của Marx nữa ư.”

Tài xế dập tắt điếu thuốc: “Chàng trai, hai chúng ta có duyên, cậu muốn đi đâu? Lên xe đi, tôi chỉ lấy tiền xăng thôi.”

Thẩm Ngạn xua xua tay: “Cảm ơn chú, nhưng tiền xăng tôi cũng trả không nổi.”

Nói xong, Thẩm Ngạn đút tay vào túi quần, xoay người đi về hướng bệnh viện.

Đêm khuya ở bệnh viện vừa quạnh quẽ cũng vừa không kém phần náo nhiệt, tiếng gió thổi qua kêu vù vù, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Thẩm Ngạn đã quá quen thuộc với những thứ này, đối với anh mà nói, đây là hương vị của chết lặng hòa lẫn với mê man.

Trong một góc bồn hoa dưới toà nhà bệnh viện có một người phụ nữ trung niên đang khóc, đôi tay bụm chặt miệng nức nở, bả vai run run, không ngừng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua rồi xoay người đi đến quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh mua một túi khăn giấy, lặng yên không một tiếng động để bên cạnh người phụ nữ kia, rồi lại lặng yên không một tiếng động đi vào khu nằm viện.

Trước cửa khu nằm viện có người đang làm loạn, đám người vừa kêu gào vừa đập phá đồ đạc: “Bệnh viện này toàn là mấy con quỷ lòng dạ đen tối, trả người thân lại cho tao“. Bốn phía đầy giăng vòng hoa và biểu ngữ, vừa nhìn là biết có chuẩn bị mà đến.

Bị vây quanh là các bác sĩ cùng y tá tuổi còn rất trẻ, y tá cúi đầu trông có vẻ rất sợ hãi, giọng nói phát run mong muốn trấn an đám người gây rối này, có bác sĩ má bên phải đỏ một mảng, hẳn là vừa bị đánh.

Xung quanh mọi người tụm lại vây xem, có người vốn dĩ phải đi thăm bệnh giờ lại nhìn thấy chuyện náo nhiệt thì chọn đi đường vòng. Thẩm Ngạn đi một mạch về phía bên kia, vòng qua mấy phòng chứa dụng cụ chữa bệnh bị hỏng. Anh không hề che giấu vẻ mặt chán ghét và phiền phức một chút nào.

Tên đàn ông cao to đeo dây xích vàng giơ tay lên muốn đẩy bàn tay của một y tá nhỏ ra, Thẩm Ngạn đi đến giữa bọn họ như không có chuyện gì xảy ra, anh đứng ngăn trước mặt y tá nhỏ. Cô y tá thấy thế lập tức hoảng sợ mà chạy đi. Dây xích vàng mới đầu còn sửng sốt, sau đó kéo cổ áo Thẩm Ngạn đẩy đến bên tường: “Mẹ nó mắt mày bị mù à?”

- Hết chương 1 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.