Xuống khỏi cầu thang thì thấy hai người nào đó đang bày ra tư thế vợ chồng già sống an nhàn, thảnh thơi thì bật cười:
“Tớ nói này Phong, cậu bây giờ nhìn giống bảo mẫu chính hiệu.”
Hạ An cũng bày ra tư thế đồng tình với Quốc Trường.
Còn người trong cuộc thì vẫn dửng dưng không quan tâm cho lắm:
“Mấy người độc thân không hiểu được đâu.”
“Cậu...”
Quốc Trường bình thường đã không giỏi ăn nói, lại còn bị Trần Thanh Phong đá đểu nữa, tức giận đến tím mặt nhưng không nói được gì, đành phải chuyển chủ đề:
“Hạ An, tạm thời việc ở trung tâm em không phải lo nữa, cứ dưỡng thai trước đi, lúc nào muốn quay lại thì quay lại.”
“Em cảm ơn.”
Đúng lúc Trần Thanh Tú về đến cửa nghe được câu này, mặt méo xệch ra.
Thiên vị, rõ ràng là thiên vị.
Hạ An thấy Trần Thanh Tú thái độ thì quay sang hỏi:
“Chuyện gì mà vừa về đến nhà đã buồn thế kia?”
Trần Thanh Tú lườm Quốc Trường một cái, bực mình đáp:
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Người thì bắt tăng ca suốt ngày, người thì muốn nghỉ đến bao giờ thì nghỉ, thế không thiên vị thì là gì nữa?”
Quốc Trường thấy thái độ trẻ con của Trần Thanh Tú thì phì cười:
“Chứ không phải vì phá hỏng buổi hẹn hò của cậu và Tuệ Tâm nên cậu bực mình à?”
“Hahaha hahah”
Tiếng cười phát ra từ miệng của Hạ An.
Trần Thanh Tú bị nói trúng tim đen thì đỏ mặt, chạy thẳng lên phòng.
Trần Thanh Phong vỗ nhẹ vào Hạ An:
“Cười bình tĩnh, cười to quá bé con sẽ bị giật mình đó.”
Quốc Trường cảm thấy không nên ở đây tiếp tục xem hai con người kia show ân ái nữa nên cũng chuồn về luôn.
Hạ An sau khi nằm viện dưỡng thai gần hai tuần thì không chịu đựng được nữa nên phải làm mình làm mẩy để Trần Thanh Phong làm thủ tục xuất viện. Mỗi ngày ở nhà cùng Thanh Trúc biệt thự kế bên tận hưởng cuộc sống của hai mẹ bầu. Hai người đàn ông thì ban ngày đi làm, đến giờ về nhà nấu ăn, làm việc nhà, trở thành một thê nô chính hiệu. Vì để có sự riêng tư nên hai nhà này không thuê giúp việc nữa, để hai vợ chồng có sinh hoạt riêng tư. Nhà Lê Đình Hùng thì bị bà mẹ ngày ngày qua quản thúc việc ăn uống, còn nhà Trần Thanh Phong thì lại bị hai tiểu quỷ Trần Thanh Tú và Diệp Chi ăn bám, đuổi kiểu gì cũng không chịu đi.
Hạ An ở nhà dưỡng thai được gần hai tuần thì cô không chịu nổi nữa, cô muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, nhưng Trần Thanh Phong không cho cô đi một mình, đành dỗ dành cô đến tối, xong việc anh sẽ đưa cô đi dạo. Cô không còn cách nào khác, biết anh bận rộn nhiều việc không muốn anh lo lắng thêm nên đành đồng ý. Mấy tuần nay vì chăm sóc cô mà Trần Thanh Phong không hề đến công ty, mọi việc anh đều cho người đưa đến nhà, vừa làm vừa chăm sóc cô. Cũng nhờ thế Hạ An mới biết được anh bận rộn đến mức nào, làm việc cả ngày không ngừng nghỉ, còn cô chỉ ngồi mát ăn bát vàng thôi, vậy mà anh không hề kêu ca một tiếng nào, ngược lại còn rất hưởng thụ khi được chăm sóc người khác nữa. Thực ra, từ nhỏ đến giờ, ngoại trừ thỉnh thoảng giúp đỡ Diệp Chi, còn nữa anh chưa hề chăm sóc ai bao giờ, cô là ngoại lệ đầu tiên cũng là duy nhất.
Tối đó, đúng như lời hứa, Trần Thanh Phong xử lý hết công việc rồi đưa cô ra khỏi nhà lúc tám giờ. Hai người tản bộ đến công viên, vì đây là khu nhà của giới thượng lưu nên bên ngoài cũng được thiết kế rất đẹp, không khí cỏ cây hoa lá hòa kiện vào nhau, tạo nên một khung cảnh vừa dễ chịu giữa thành phố tấp nập xô bồ vừa mang nét cao sang độc đáo riêng của nó.
Đang đi đến một bên bờ hồ, bỗng nhiên Hạ An phát hiện ra những đèn lồng trôi lững thững giữa hồ nhưng mà nó được kết dính với nhau hình trái tim, trên đó còn gắn một dòng chữ “Hạ An, will you marry me?”được làm nổi bật bởi từng chùm đèn led trông rất bắt mắt.
Lúc này rất nhiều người trong khu này cũng đi tản bộ đều chứng kiến cảnh này, họ đi lại gần để chứng kiến tận mắt.
Hạ An ngơ ngẩn nhìn sang Trần Thanh Phong, anh chuẩn bị cái này từ lúc nào, suốt ngày anh ở bên cô mà sao còn chuẩn bị được như vậy?
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Trần Thanh Phong nhìn cô âu yếm, sau đó đưa tay vào túi quần lấy chiếc hộp nhung tinh xảo màu đỏ được đích thân chuẩn bị trước đó ra. Đồng thời quỳ một chân xuống, rồi từ từ mở chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn được đính một viên kim cương hồng, được thiết kế tỉ mỉ, tinh xảo, nhìn là biết người làm nó rất dụng tâm.
Trần Thanh Phong đưa chiếc nhẫn lên trước, rồi nói:
“Hạ An, anh không biết được tương lai sẽ giàu hay nghèo, xấu hay đẹp, nhưng anh biết anh sẽ dành cả đời này yêu em theo cách của riêng mình, lấy anh nhé?”
Đôi mắt Hạ An ngấn lệ, nhìn người đàn ông trước mắt rất chăm chú.
Những người chứng kiến cảnh này cũng cảm động thay, họ hét lên:
“Đồng ý đi.”
“Đồng ý.”
Hạ An mỉm cười gật đầu:
“Em đồng ý.”
Rồi cô đưa tay mình ra, Trần Thanh Phong nắm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, sau đó hôn lên cánh tay cô.
Anh hạnh phúc nâng niu bàn tay cô như một món trân bảo nào đó vậy. Lần đầu tiên anh thấy hạnh phúc của mình chân thực đến vậy, ông trời thực ra cũng không hề bạc đãi anh.
“Hôn đi, hôn đi, hôn đi.”
Những người xung quanh rất vui vẻ hét lên.
Trần Thanh Phong đứng lên, không ngần ngại kéo cô về phía mình, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn cháy bỏng.