Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 47: Chương 47: Cô tin tưởng anh vậy sao?




Cái miệng cô gái nhỏ này, không nói thì sẽ chết sao.

Nhưng cũng kì lạ thật, lúc đầu khi mới tiếp xúc với cô gái này, anh rất phản cảm với cách ăn uống cũng như nói chuyện, chả khác gì một mụ già điêu ngoa. Nhưng càng ngày thì càng khác, anh thấy càng hứng thú hơn, vui vẻ hơn và có chút tò mò về cô nhiều hơn. Và bố mẹ anh cũng không hề phản cảm với cô ấy, hai người đó bình thường rất khắt khe với việc chọn người, nhưng khi gặp, trò chuyện với cô ấy thì tỏ ra rất bao dung và yêu mến.

Đúng như Trần Thanh Phong nói, Thanh Trúc xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng rất giản dị, đời thường. Không lòe loẹt, màu mè như mấy quý cô ngoài kia. Nhìn cô rất giản dị nhưng khí chất tỏa ra từ cô rất mạnh mẽ. Đến một người khó tính như mẹ anh mà còn rất thích nữa, thì có lẽ anh đã đánh giá sai về cô rồi.

Khi Thanh Trúc vừa tỉnh dậy anh đã nhìn thấy rồi, nhưng vì cô cứ nhìn chằm chằm vào anh làm anh cũng lười phản ứng lại. Thật không biết phải nói cô ngu ngốc hay quá đơn thuần nữa, ở trong phòng với một người đàn ông như vậy mà cũng có thể yên tâm mà ngủ một giấc gần ba tiếng đồng hồ như vậy. Chả lẽ cô tin tưởng anh vậy sao?

“Thôi dậy rồi thì xuống chơi với mẹ anh một tí, bà chờ em nãy giờ rồi đó.”

Đúng vậy, sao cô quên điều này cơ chứ, thật là hồ đồ mà.

“Nhà tắm bên kia, nếu em cần.”

Con người này là con giun nằm trong bụng cô sao? Nghĩ gì ổng cũng nhìn ra vậy.

“Cảm ơn.”

Nói xong thì chạy thẳng vào nhà vệ sinh, rửa mặt, tô một tí son rồi đi ra ngay. Dù sao đây cũng là phòng người ta, không thể làm gì hơn được.

Khi Lê Đình Hùng nhìn thấy khuôn mặt mộc của Thanh Trúc thì ngẩn người, trắng trẻo, mịn màng, búng ra sữa. Không hề cầu kỳ, trang điểm lòe loẹt, trông rất thanh khiết, đúng kiểu một cô bé đơn thuần, trong sáng.

“Bộ mặt tôi dính gì sao?”

Thấy Lê Đình Hùng cứ nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, Thanh Trúc cũng thấy hơi kỳ, nên lên tiếng hỏi.

“Khụ...không có gì.”

Ngượng ngùng. Đúng kiểu ăn vụng bị người ta bắt gặp. ngôn tình hài

“Tôi đi xuống dưới đây.”

“Ừ.”

Một phút sau khi ra khỏi cửa, Thanh Trúc mới hoàn hồn.

“Khụ. Tại sao anh ta lại nhìn mình với ánh mắt đó chứ?”

Khuôn mặt cô chợt đỏ ửng, và hơi nóng lên. Nếu để con nhóc Hạ An thấy được cảnh cô đỏ mặt này chắc con nhóc đó cười đến chết quá. Nhưng vừa rồi, cô có cảm giác rất kì lạ xẹt qua, không hiểu là cảm giác gì nữa.

Vỗ vỗ các mặt lấy lại sự tự tin, Thanh Trúc bước xuống phòng khách.

Không có ai ở đó cả.

Nhìn qua phòng bếp: cũng không có người.

Bèn phải đi ra khỏi cửa, thì thấy một người đang cặm cụi cắt tỉa mấy khóm hoa ở trong vườn, sát với cổng đi vào. Không nhìn mặt cũng có thể đoán ra là Mỹ Anh xinh đẹp kia.

Thanh Trúc rất bất ngờ với vị phu nhân này, mấy lần gặp đầu tiên là một phu nhân có tiếng nói nhất trong nhà, nhưng lúc này lại chẳng khác nào một người làm vườn bình thường. Không câu lệ, không màu mè, một người nông dân làm vườn giản dị, chất phác.

Trong giới thượng lưu, có vị phu nhân nào có thế như thế chứ, không shopping mua sắm, thì cũng hội bàn đào tám chuyện, hoặc tút tát nhan sắc, chứ có ai mà chịu cầm kéo tỉa cành, làm vườn vậy chứ.

Cứ thế cảm tình về mẹ chồng “hờ” này cũng được tăng lên đáng kể.

Thanh Trúc bước lại gần Mỹ Anh phu nhân, không che dấu sự tán thưởng:

“Bác thật khéo tay nha.”

Mỹ Anh không nhìn lại cô nhưng vẫn đáp lại:

“Cháu dậy rồi đấy à? Rảnh rỗi nên kiếm việc làm cho vui nhà vui cửa ấy mà.”

“Cháu cứ nghĩ mấy vị phu nhân gia thế như bác chỉ thích làm đẹp, shopping hay thưởng thức mĩ vị thôi chứ. Hôm nay thấy bác làm những việc này cháu thấy mình đã nghĩ sai rồi.”

Thanh Trúc không phải là người khéo léo ăn nói, không thích lấy lòng người khác nhưng hôm nay Mỹ Anh phu nhân đúng là làm cô bất ngờ. Trông bà rất giản dị, có phần đáng yêu, cứ nhìn cách bà nâng niu từ nhành hoa đi là biết, cứ như kiểu nâng niu báu vật gì không bằng vậy.

Mỹ Anh phu nhân không ngờ cô nhóc này thẳng thắn đến vậy, bà bật cười một tiếng rồi nói:

“Thực tế cháu nghĩ cũng không sai, nhưng mà ai cũng có một sở thích nhất định. Phu nhân nhà quyền quý họ không cần phải lo màng đến cơm ăn áo mặc, nhưng bắt buộc họ phải có những cách đối nhân xử thế khôn khéo. Nhiều lúc đi làm đẹp, hay shopping cũng là một cách để tạo mối quan hệ hoặc là để học hỏi cách xử sự của những người khác. Tất nhiên, những phu nhân nhà giàu mới nổi mà nói, thì nhiều khi cũng là đi để khoe khoang. Đời là vậy đó.”

Thanh Trúc vừa lấy cái kéo cắt cành, vừa suy ngẫm những gì Mỹ Anh phu nhân vừa nói, quả là không sai chút nào. Thứ nhất, nếu như nhà giàu thực sự, họ chỉ là đi tạo mối quan hệ, thứ hai là nhà giàu mới nổi thì đi khoe khoang.

Mỹ Anh phu nhân ngoảnh lại nhìn động tác cắt cỏ kia của Thanh Trúc thì mỉm cười, ánh mắt thể hiện sự dịu dàng nhất định. Ai nói cứ tiểu thư nhà giàu có thì không biết làm việc nhà chứ?

Nhưng mà bà cũng thật sự khâm phục cách dạy con của bố mẹ Thanh Trúc. Không vì giàu có mà chiều chuộng con cái đến hỏng, có những thứ bắt buộc phải biết. Chỉ có lao động mới tạo ra giá trị của cuộc sống. Bà nói:

“Cháu làm vườn cũng không tệ nha.”

“Ở nhà bố mẹ cháu khá bận, nên cây cảnh của bố đều do cháu chăm nom, nên cũng biết chút ít.”

“Bố mẹ cháu thật có phúc.”

“....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.