Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 97: Chương 97: Không ngờ anh lại đến




Mặc dù các vị giám đốc, thành viên hội đồng quản trị là người bề trên, tiền bối bị một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch chỉ tay năm ngón cũng không thể lên tiếng được, chỉ có thể bằng mặt mà không bằng lòng.

Tiếp đó, khi giám đốc chiến lược của một công ty con đang phát biểu chiến lược phát triển nửa năm sau thì chuông điện thoại vang lên, ai cũng toát mồ hôi, cầu nguyện đó không phải là điện thoại của mình.

Khi nghe được vị trí của tiếng chuông phát ra từ chỗ của tổng giám đốc thì mọi người thở phào một hơi.

Nhưng khoan đã, trước giờ đã có khi nào đang họp mà điện thoại của tổng giám đốc đổ chuông như vậy đâu, thầm cậu nguyện cho người gọi điện.

Khi thấy tên người gọi đến, Trần Thanh Phong nhíu mày, có một chút bất an, trước giờ có khi nào đang ở đơn vị mà Quốc Trường gọi cho anh đâu, chả lẽ Hạ An xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ vậy, anh cầm điện thoại lên, đồng thời nói:

“Nghỉ giải lao mười phút.”

Rồi đi ra khỏi phòng họp.

“Alo.”

“Phong, cậu đến bệnh viện P đi, Hạ An nhập viện rồi, mà tớ không thể đến đó được.”

“Cô ấy sao vậy?”

“Hôm qua huấn luyện, tối thì sốt cao, truyền dịch tối giờ mà không đỡ, nên tớ phải chuyển cô ấy lên bệnh viện, cậu đến với cô ấy đi.”

“Được.”

Cúp máy luôn.

Anh ghé qua phòng họp thông báo với mọi người:

“Tổng giám đốc mới sẽ tiếp tục điều hành cuộc họp, tôi có việc phải ra ngoài.”

Không chờ mọi người phản ứng, đóng cửa lại đi luôn.

Mãi đến trưa xe của Trần Thanh Phong và Đậu Đình mới đến bệnh viện, bình thường phải bốn tiếng đồng hồ nhưng nay vì gấp gáp mà hai con người này lái xe muốn bỏ mạng, chỉ ba tiếng là đến nơi rồi.

Khi anh đến nơi thì Hạ An đã được chuyển về phòng VIP dưới sự chỉ đạo của anh lúc bắt đầu lên xe.

Mở cửa phòng ra, nhìn cô gái anh yêu nằm miên man trên chiếc giường bệnh trái tim không bị ai đánh mà đau. Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của anh vì nóng mà ửng đỏ, đôi mắt không còn nét giảo hoạt, long lanh như trước mà đang khép chặt, trên tay còn cắm kim chuyền, trong phòng lúc này chỉ nghe tiếng nước chảy lách tách trên chai nước truyền trên tay cô. Mới có mấy ngày xa anh mà gầy đi trông thấy, làn da có dấu hiệu ngăm đen hơn, và có lẽ do tác dụng của thuốc nên cô thiếp đi, không biết anh vào.

Có phải ban đầu để cho cô đi như vậy là sai không?

Hai tiếng sau Hạ An mới mơ màng tỉnh lại.

Đập vào mắt cô là một thân ảnh đang ngồi ở mép giường, một tay đang cầm chặt bàn tay của cô, có lẽ vì lo lắng mà khuôn mặt anh nhăn lại, Hạ An có một chút xúc động trong lòng.

Không ngờ anh lại đến.

Ngay khi thấy Hạ An mở mắt, Trần Thanh Phong với tay đặt lên trán cô, rồi mới hỏi:

“Em cảm thấy sao rồi? Đỡ hơn chút nào không?”

“Cũng đỡ hơn nhiều rồi. Anh đến hồi nào vậy?”

“Cũng được vài tiếng rồi, bác sĩ bảo em suy nhược cơ thể cộng với làm việc quá sức dẫn đến bệnh. Quốc Trường bắt em làm những gì mà ra nông nỗi như vậy?”

“Cũng không có gì, cũng huấn luyện như mọi người thôi, chẳng qua là do em yếu đuối quá mới vậy, chứ mọi người vẫn huấn luyện bình thường, có vấn đề gì đâu.”

Cô không thể kể tội lãnh đạo được, huống hồ đó là những bài tập cơ bản nhất, chứ chưa nói gì đến khó khăn, gian lao cả. Ra chiến trường thì không còn đơn giản như vậy được. Còn có Quốc Trường còn thường xuyên lén mọi người cho cô và Trần Thanh Tú ăn uống bổ sung thêm nữa.

“Ừm, nếu không phải anh bị thương, em truyền máu, thì có lẽ em sẽ không trở nên yếu đuối như vậy.”

Anh tự trách bản thân mình nhiều hơn, cô không sai gì hết, nhưng anh lại là nguyên nhân khiến cô như vậy. Nét mặt anh trở nên trầm buồn, giọng nói như đang hối lỗi.

Hạ An nghe thấy anh tự trách mình như vậy thì xua xua tay:

“Không phải lỗi của anh, cái này là sự cố thôi, em nghỉ ngơi mấy bữa nữa là khỏe thôi, với cả, nếu không bệnh thì sao mà em có thể gặp anh được, đúng không?”

“Ngốc.”

Anh vừa nói vừa nhéo mũi cô nữa.

Hai người mới ba bốn ngày không gặp mà như nghìn thu, Trần Thanh phong cứ hết sờ trán cô, lại chuyển sang nắm tay, cứ thế mà buổi chiều trôi qua.

Tối đến, Đậu Đình đi mua thức ăn cho hai người, vì không biết Hạ An thích ăn gì nên mua cả cháo và phở, đang bệnh nên cô chỉ được ăn món thanh đạm đồng thời cũng mua thêm tổ yến hầm đông trùng hạ thảo cho Hạ An. Tuy không ai dặn nhưng anh vẫn mua luôn, bởi vì nếu không mua rất có thể khuya lại phải đi thêm một chuyến nữa, anh thừa hiểu rõ tính cách của Trần Thanh Phong mà, một khi ai đó được anh quan tâm, anh sẽ quan tâm tận răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.