Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 81: Chương 81: Mẹ cũng đừng quá hy vọng




Thế là anh ta đảo mắt sang chỗ mẹ mình đang đứng, muốn phát hiện xem có điều gì từ mặt mẹ không nhưng không phát hiện được điều gì:

“Sao hôm nay mẹ lại quan tâm anh hai vậy? Không phải mẹ rất ghét anh ấy sao?”

Ngọc Anh rất không vui khi bị con trai mình chất vấn như vậy, bà biết rằng đứa con này của mình rất thông minh, nhưng lại không muốn làm theo những gì bà ta muốn, không muốn chen vào cuộc đấu tranh giành quyền lực công ty, chỉ muốn ăn rồi vọc vọc máy tính, chơi game, và bà cho rằng như vậy không có một chút tiền đồ nào:

“Mẹ nói con đi thì con cứ đi đi, con không cãi lại mẹ thì con sẽ chết đi sao?”

“Được rồi, con sẽ đi, nhưng mẹ cũng đừng quá hy vọng.”

Nói rồi Trần Thanh Tú ôm điện thoại đi ra ngoài luôn, anh không muốn mẹ con bất hòa chút nào, nhưng cũng không muốn làm gì có lỗi với Trần Thanh Phong, nhiều lúc ở giữa hai người này không khí rất ngột ngạt, anh thực sự muốn thoát khỏi cái mối quan hệ này, làm những gì mình muốn, đi đến đâu mình thích.

Khi anh nhấn chuông, người giúp việc mới - bác Lam ra mở cửa, bà thấy người này chưa đến đây bao giờ, bà mới đến nên không biết các mối quan hệ trước đó của chủ nhà, nên bà phải hỏi:

“Chào cậu, cậu tìm ai?”

Loading...

Trần Thanh Tú vẫn rất lịch sự cúi chào bà, trả lời:

“Cháu tìm anh Phong, anh ấy có ở nhà không ạ?”

“Cậu là gì của cậu Phong?”

“Cháu là em trai của anh ấy.”

“À, xin lỗi, tôi phải hỏi ý kiến của cậu ấy đã, cậu chờ tôi một chút.”

“Vâng ạ.”

Một lát sau, bác Lam ra mở cửa cho Trần Thanh Tú vào.

Khi vào đến cửa anh thấy Trần Thanh Phong ngồi ở sopha đang ngập đầu với mớ giấy tờ, một chút tội lỗi và áy náy cuộn lên trong lòng anh, anh chào hỏi:

“Anh ạ”

Trần Thanh Phong không thèm nhìn anh, chỉ nói:

“Cậu đến đây làm gì vậy?”

“Em đến thăm anh.”

“Vậy sao?”

“Vâng.”

“Ngồi đi.”

Bây giờ anh mới gấp tập hồ sơ lại, sau đó nép sang một bên.

Trần Thanh Phong rất phản cảm với bà mẹ kế, nhưng với đứa em cùng cha khác mẹ này thì không nóng không lạnh. Có thể thấy được cậu ta không giống mẹ mình, không quan tâm nhiều đến quyền lực, nhưng lại không có chính kiến, bị mẹ mình điều khiển, không dám đứng lên đấu tranh.

Bác Lam mang cho hai người hai ly nước lọc rồi đi vào phòng bếp, chỉ còn hai người ở trong phòng khách, Trần Thanh Phong nói:

“Uống nước đi.”

“Vâng, em cảm ơn.”

Uống một ngụm nước rồi Trần Thanh Tú mới nói:

“Anh, thực ra hôm nay mẹ em bảo em đến xem anh như thế nào, hình như bà biết anh dạo này không có mặt trong công ty, nên muốn hỏi xem tin tức của anh. Em biết mẹ làm nhiều chuyện có lỗi với anh, em thay mặt mẹ em xin lỗi anh, em đứng ở giữa hai người cảm thấy rất áy náy với anh, nhưng khuyên mẹ em thì không được, hiện tại bà đã mù quáng đến mức bất chấp, em không biết làm cách nào bà mới có thể quay đầu nữa. Dù sao đó cũng là mẹ em….em….”

Càng nói, giọng của Trần Thanh Tú càng nhỏ, nghe có vẻ rất hèn mọn cho đến lúc không dám nói thêm nữa.

Trần Thanh Phong hỏi lại với giọng điệu không thể lạnh nhạt hơn:

“Ý cậu là mong tôi bỏ qua cho mẹ cậu sao?”

“Em biết điều này là không công bằng với anh, nhưng mà thân là người con, em không có cách nào khác. Có lẽ em sẽ nhập ngũ trong thời gian tới, không ở nhà nữa, em sẽ chuyển cổ phần của em cho anh hết, em không muốn liên quan chuyện gì đến công ty, nhưng trước khi em đi, em muốn xin anh bỏ qua cho mẹ em một lần này. Được không ạ?”

“Nhập ngũ sao? Chuyện này có ai biết chưa?”

“Em chỉ mới nói cho anh thôi, tạm thời em không nói cho bố mẹ biết đâu, sợ bố mẹ sẽ dùng mọi cách để ngăn cản em, nhưng em đã nhận được thư mời của bộ phận bảo vệ an ninh mạng quốc gia, và đó cũng là lĩnh vực mà em thích, cho nên ăn tết xong em sẽ đi.”

Dù sao đây cũng là ruột thịt của anh, cho dù anh không thái độ gì nhưng cũng không xóa bỏ được sự thật đây là máu mủ của mình. Thực ra từ nhỏ đến giờ, Trần Thanh Tú chưa làm điều gì có lỗi với anh, chỉ là mẹ của anh ta làm rất nhiều chuyện táng tận lương tâm mà anh ta thì lại không có tiếng nói nào đối với mẹ mình, cứ trơ mắt đứng nhìn người mẹ độc ác của mình ra tay với hai anh em anh.

“Cậu thật nhẫn tâm với mẹ của mình, mẹ cậu tìm mọi cách để hạ bệ tôi, nâng cậu lên, vậy mà cậu lại chọn buông xuôi tất cả, cậu có nghĩ mẹ cậu sẽ đột quỵ vì tức không?”

“Em….em cũng không biết nữa, chắc mẹ em sẽ tức giận một thời gian, nhưng chỉ cần không có em, không có số cổ phần đó nữa, mẹ em sẽ phải quay đầu, em không muốn trơ mắt đứng nhìn mẹ em ngày càng lún sâu vào hố tham vọng như vậy.”

Trần Thanh Phong như đang nghĩ gì đó, ngón tay gõ gõ lên bàn, mãi một lúc anh mới lên tiếng:

“Được rồi, chỉ cần mẹ cậu không làm gì quá đáng thì tôi sẽ bỏ qua, nhưng nếu bà ta càng ngày càng nổi điên lên, thì tôi không khách khí đâu, còn nữa, số cổ phần của cậu tôi không cần đâu, nhưng nếu cậu muốn tôi có thể giữ hộ cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.