Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 17: Chương 17: Người vô văn hóa




“Cô là ai thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn cô là người vô văn hóa.”

Phục vụ cũng toát mồ hôi với Thanh Trúc, không ngờ cô lại gan dạ như vậy, dám chửi thẳng là không có văn hóa. Cô nhìn Thanh Trúc bằng ánh mắt sùng bái, như kiểu Thanh Trúc đã nói thay tiếng lòng của cô vậy.

Cô gái kia bị nói vô văn hóa thì quát:

“Cô....cô dám nói tôi vô văn hóa?”

“Không nói cô chả lẽ tôi nói với đầu gối của tôi sao?” Thanh Trúc đối với loại người này không cần khách khí.

Sau khi Thanh Trúc nói xong, cô ta giận dữ nhào lên tát Thanh Trúc, thật may là Thanh Trúc kịp thời tránh ra, làm cho cô ta trượt đà té xuống. Hạ An nhìn thấy Thanh Trúc nhanh nhẹn vậy thì giơ ngón tay cái lên tỏ ý tuyên dương thì nhếch mép cười.

Phục vụ thấy cô gái chanh chua kia bị trượt té xuống sàn thì cũng phì cười nhưng nhanh tay bịt miệng lại, đáng đời mà. Sau đó cô gọi điện thoại để cho quản lý đến giải quyết, việc này ngoài phạm vi giải quyết của cô rồi.

Sau khi không đánh được lại còn bị té nhào, ả ta có chút quẫn bách:

“Cô....cô.. cô được lắm. Tôi sẽ gọi anh tôi ra xử lý.”

Nói xong cô ta lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó kể lể, bịa chuyện vô tội với người kia. Không biết người kia nói gì nhưng cô ta có vẻ rất đắc ý:

“Mấy người chờ đấy cho tôi. Anh tôi sắp đến rồi, để tôi cho các người xem hậu quả của việc chọc bổn tiểu thư như thế nào.”

Nghe cô ta nói vậy, Thanh Trúc có vẻ hơi lo lắng, dù gì cô cũng không muốn làm to chuyện. Thanh Trúc nhìn sang Hạ An để hỏi ý kiến thấy Hạ An gửi cho cô một ánh mắt yên tâm thì cô mới nhẹ nhàng hơn một chút. Càng ngày Thanh Trúc càng ỷ vào Hạ An nhiều hơn, mọi việc đề được Hạ An bao bọc nên Thanh Trúc rất yên tâm về người bạn này của mình.

Sau khi ra hiệu với Thanh Trúc, Hạ An lấy điện thoại ra, bấm bấm gì đó rồi cô nở một nụ cười quỷ dị, có vẻ là sắp có trò hay diễn ra.

Còn ở tầng cao nhất của tập đoàn Phong Trần, Trần Thanh Phong và Lê Đình Hùng đang ngồi bàn một dự án hợp tác chung gần đây thì điện thoại Lê Đình Hùng vang lên. Sau khi đi ra ngoài nghe điện thoại, Lê Đình Hùng nói:

“Giờ tôi có việc qua SaiGon Center, cậu đi qua đó cùng tôi đi. Tí đi ăn chung luôn.”

Trần Thanh Phong gấp tài liệu lại và nói:

“Được thôi.”

Nói xong hai người đi thẳng xuống gara, một lát sau hai chiếc xe Ferrari bản giới hạn phóng ra khỏi tầng hầm của tập đoàn Phong Trần hòa vào dòng người trên đường.

Mười lăm phút sau thì đến SaiGon Center, hai người đi thẳng lên lầu ba nơi xảy ra vụ ẩu đả hồi nãy. Lúc trong điện thoại Lê Đình Hùng đã nghe Lê Yến Nhi kể lại câu chuyện cô ấy tự dệt lên, và cũng bảo anh đến xử lý hộ, bởi vì tòa nhà SaiGon Center là tòa nhà hợp tác giữa Phong Trần và Lê Thị. Mà Lê Yến Nhi là em họ của Lê Đình Hùng, nên anh cũng không từ chối, dù sao cũng là anh em họ.

Lên đến lầu ba, Trần Thanh Phong thấy bóng dáng của Thanh Trúc và Hạ An thì nhếch miệng cười, đúng là trùng hợp mà. Khoan đã, chả lẽ em họ của Lê Đình Hùng lại đụng phải hai người này, nếu vậy thì lại căng rồi.

Vừa thấy Lê Đình Hùng, Lê Yến Nhi đắc ý chạy về phía anh ta và giơ tay ra ôm:

“Anh, anh phải xử lý hai người kia cho em.” Vừa nói cô ta vừa chỉ về phía Hạ An và Thanh Trúc.

Đúng lúc Thanh Trúc và Hạ An cũng nhìn qua Lê Đình Hùng, anh ta quá đẹp trai, nam tính, nhìn thôi là muốn rụng trứng rồi. Hai cô gái mê trai không có tiền đồ này bị hớp hồn mất rồi. Nhưng, có gì đó sai sai, phía sau anh ta không phải là Trần Thanh Phong thì còn là ai nữa? Sao anh ta lại đến đây?

Lê Đình Hùng cũng nhìn theo hướng tay của Lê Yến Nhi:

“Hai người này đắc tội gì với em?”

Chuyện cô ta tranh giành đồ với Hạ An, Thanh Trúc cô không dám nói, nên cô bèn nói chuyện kia:

“Cô ta chửi em không có văn hóa, rồi xô em té xuống sàn.” Vừa nói vừa tỏ ra đáng thương, Oscar nợ cô ta một giải thưởng.

Thấy Lê Yến Nhi nói như vậy, Lê Đình Hùng cũng nhíu mày, nhìn kĩ hơn Hạ An và Thanh Trúc, đồng thời lên tiếng hỏi:

“Hai người nói cô ấy vô văn hóa và xô ngã cô ấy sao?”

Thanh Trúc nhìn sang Hạ An, Hạ An bước lên trước:

“Đúng, không đúng.”

Câu trả lời ậm ờ này làm cho Lê Đình Hùng khó chịu, nhưng Trần Thanh Phong thì lại bật cười, nhưng anh không cười lên tiếng.

“Là đúng hay không?” Lê Đình Hùng có cảm giác như bị đùa giỡn, anh ta có chút bực bội.

Hạ An không ngạc nhiên lắm với thái độ này nhưng cô cũng không hề tỏ ra sợ hãi:

“Tôi nói vậy mà anh không nghe được sao? Hay là anh đi đến bệnh viện khám tai lại đi.”

Giọng nói như đùa bỡn của Hạ An làm cho Lê Đình Hùng nóng máu, Lê Yến Nhi lên tiếng:

“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Cô có biết anh tôi là ai không? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.