Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 91: Chương 91: Thảm




Đúng một giờ chiều, tiếng chuông tập hợp lại một lần nữa vang lên trong ngày hôm nay, mọi người đang tiến vào mộng đẹp lập tức bật dậy, thay quần áo, đúng mười phút sau tập hợp tại sân lớn.

Quốc Trường đã có mặt sẵn ở đó, dáng đứng tiêu chuẩn quân đội, thẳng tắp như cột cờ.

Một vài người đến muộn, anh nhíu mày một cái rồi hô to:

“Toàn tiểu đội, nghỉ, nghiêm.”

“Điểm danh con số.”

Mỗi người hô một số, từ một đến hết:

“Hai mươi tư, hết.”

“Hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, không cho phép đến muộn với bất kỳ lý do gì, ai vi phạm chạy ba km. Rõ chưa?”

“Rõ.”

“Hôm nay bước vào ngày huấn luyện đầu tiên, mỗi người chạy năm kilomet trong vòng ba mươi phút tương đương với hai vòng quả núi trước mặt. Toàn tiểu đội, bên trái quay.”

Đợi mọi người quay xong,, anh lại tiếp tục hô:

Loading...

“Bắt đầu chạy.”

Sau khi mọi người đi xa, điện thoại của Quốc Trường vang lên, nhìn cái tên người gọi đến, anh cười đến xấu xa:

“Alo, người anh em.”

“Hạ An đâu?”

“Cô ấy đang huấn luyện.”

“Huấn luyện gì?”

“Chạy năm kilomet trong ba mươi phút.”

“Cậu điên rồi sao? Cô ấy vừa mới mất đi một lượng máu nhiều như vậy, bây giờ lại còn bắt huấn luyện ma quỷ của cậu nữa, không phải cậu muốn bạn của mình côi cúc nửa đời sau sao?”

“Tại sao cô ấy lại mất máu? Không phải là chu kỳ kinh nguyệt chứ? Cậu yên tâm, mấy người con gái trong này đều huấn luyện được thì cô ấy sẽ huấn luyện được thôi.”

“Không phải. Lần trước tớ bị thương, cô ấy đã truyền rất nhiều máu cho tớ, mới chỉ được một tháng thôi, bây giờ cô ấy không thể huấn luyện cường độ cao như vậy được. Còn nữa, cô ấy phải được ăn uống đầy đủ chất, mới nhanh phục hồi sức khỏe.”

Người gọi đến không ai khác chính là Trần Thanh Phong.

Quốc Trường không biết chuyện Trần Thanh Phong bị thương, càng không biết Hạ An truyền máu cho anh, trong phút chốc, anh không biết nói sao.

“Được rồi, cô ấy vẫn sẽ phải huấn luyện, nhưng tớ sẽ để ý cô ấy nhiều hơn. Cậu yên tâm đi.”

“Còn nữa, điện thoại cô ấy nộp vào kho rồi, không gọi được, tối cậu đưa điện thoại cậu để tớ nói chuyện với cô ấy.”

“Ha, cậu đang ra lệnh cho tớ sao? Hay là thế này, để tớ chăm sóc vợ cậu cả đời luôn cũng được?”

“Cậu dám đụng đến cô ấy xem?”

“Đùa chút thôi mà căng thẳng vậy sao? Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn. Để tối về tớ xem sao rồi gọi cho cậu, bây giờ đang thời gian huấn luyện, không có nói chuyện riêng nữa.”

“Được.”

Quốc Trường nhìn vào điện thoại và nghĩ đến tình huống đó.

Trần Thanh Phong có nhóm máu Rh-, mà Hạ An truyền máu cho anh, vậy chẳng phải hai người này cùng nhóm máu sao?

Cái này có được xem là định mệnh không?

Đã ba mươi phút trôi qua, không một ai chạy về đến đích hết.

Cho đến bốn mươi phút mới có một vài người lác đác chạy về, top cuối cùng bao gồm Hạ An và Trần Thanh Tú về đích ở phút năm mươi mốt.

Thể lực thật tệ hại.

Quốc Trường mặc dù biết trước nhưng không ngờ lại thảm đến mức này. Hạ An thì không nói, còn Trần Thanh Tú thì sao chứ?

Một cậu ấm được sống trong nhung lụa, được nâng niu bao bọc, không bị một tia nắng chiếu qua, thì có thể về đích được là không tồi rồi. Đã thế hai cong người này cùng chờ đợi nhau, giúp đỡ nhau nữa chứ?

Đợi về đông đủ, nghỉ ngơi tầm năm phút, Quốc Trường lại phân phó nhiệm vụ:

“Vì không ai đạt chỉ tiêu, nên ăn tối xong, mọi người tập hợp để chạy tiếp. Còn bây giờ, tiến về phía hồ bơi phía bên phải cách đây năm trăm mét.”

Mọi người đang háo hức khi nghe nhắc đến hồ bơi thì hí ha hí hửng, cứ nghĩ sẽ được relax một tí nhưng khi nhìn đến nước trong hồ thì:

“Ọe...ọe..”

Một loạt tiếng nôn mửa vang lên.

Đây là hồ bơi sao?

Thế mà cứ tưởng hố phân sau mưa chứ?

Màu nước đen đục ngầu, còn rong rêu bám đầy, đã thế còn bốc lên cái mùi hôi thối rất khó ngửi.

Thảm!

Quốc Trường ra lệnh:

“Đây là hồ bơi, hôm nay chúng ta sẽ tập luyện ở hồ bơi này, mọi người chuẩn bị khởi động một tí rồi xuống hồ.”

Có một cánh tay giơ lên, Quốc Trường giang tay ý bảo mời nói:

“Thưa huấn luyện, đây mà là hồ bơi sao ạ?” Một chiến sĩ nam lên tiếng.

Anh hỏi lại:

“Nếu không thì sao?”

“Nó quá hôi thối, làm sao chúng em có thể bơi được trong hồ nước như vậy được ạ?”

“Mới có chừng đó mà đã nhụt chí rồi sao? Nếu chỗ nào cũng sạch sẽ thì còn gì nữa mà phải luyện tập. Khi các đồng chí ra chiến trường, trong trường hợp khẩn cấp, bắt buộc phải bơi qua hố phân lợn, thì các đồng chí sẽ giang tay chịu chết sao? Đó không phải là tinh thần người lính, tinh thần người lính là tinh thần thép, không ngại bẩn, không sợ hy sinh, chỉ sợ mất nước, dân tộc lầm than thôi. Tôi nói đến đây mà còn đồng chí nào chưa hiểu thì quay về nhà đi, không cần tập luyện nữa.”

Đúng là làm cho người khác nghẹn họng, không ai dám thái độ gì nữa, bắt đầu tiến hành vận động nóng người.

Hạ An cũng cảm thấy rợn người khi nhìn thấy hồ nước này, nhưng mọi người đều làm được thì cô cũng làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.