Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 107: Chương 107: Thực hiện nhiệm vụ




Hai tuần sau, khi mọi người đang ngủ, tiếng chuông inh ỏi vang lên làm ai nấy cũng phải bật dậy. Theo thói quen việc đầu tiên là nhìn lên đồng hồ xem mấy giờ rồi.

Hai giờ sáng?

Giờ này mà chuông vang lên làm gì?

Họ mới chỉ ngủ được mấy tiếng thôi được không?

Ai cũng phẫn nộ nhưng cũng chấp hành đầy đủ, bật dậy, mặc quần áo chạy xuống sân lớn tập hợp.

Lần này không chỉ đơn vị bọn họ mà thêm hai đơn vị khác nữa, họ đều là những binh lính chính quy chứ không phải tay ngang như bọn họ, tuy nhiên ai cũng chưa tỉnh ngủ.

Đơn vị tay ngang này nhiều tuổi hơn chứ không non nớt như hai đơn vị chính quy kia, nhiều người đã xấp xỉ ba mươi rồi trong khi hai đơn vị kia toàn là những chàng trai đang hưởng thụ thanh xuân, trên mặt còn khắc chữ “tôi vừa xuân xanh”. Cho dù thế nhưng mà khí thế của họ toát ra được hơi thở của những người lính nghiêm túc.

Trên bục cao kia không phải chỉ mỗi Quốc Trường mà còn có thêm bốn vị nữa. Năm người đứng im thành một hàng ngang rất uy nghiêm trên đó, sau khi nhìn thấy đội hình đã ổn định, một vị lãnh đạo đứng giữa mới lên tiếng:

“Hôm nay tập hợp mọi người vào giờ này là muốn thông báo một nhiệm vụ huấn luyện, yêu cầu cả ba đơn vị cùng phối hợp. Các đồng chí có hai mươi phút để thu dọn đồ dùng cá nhân cần thiết, đúng hai mươi phút sau có mặt tại đây, xe đưa đón sẽ đưa mọi người đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ. Hai mươi phút bắt đầu. ”

Còn chưa biết việc gì xảy ra nhưng mà vẫn phải chạy thật nhanh để thu dọn hành lý, nếu đã yêu cầu như vậy thì chắc nhiệm vụ phải qua đêm, có khi là phải mấy ngày, Hạ An đang nghĩ có phải trèo đèo lội suối như mấy cuốn tiểu thuyết hay viết không?

Chưa đến hai mươi phút sau, mọi người đã tập trung đầy đủ ở vị trí ban đầu và được sắp xếp lên xe.

Ba chiếc xe chở họ đến nơi thực hiện nhiệm vụ thì đã gần chín giờ sáng. Đây là một tỉnh ở vùng miền tây sông nước.

Quân đội đúng là có đầu tư.

Mỗi người vừa mới xuống xe đều được phát thêm một tấm bản đồ vùng một viên pháo sáng, sau đó tập trung lại bốc thăm nhóm.

Không cẩn thận thế nào Hạ An và Tuệ Tâm lại cùng một nhóm, ngoài ra còn có thêm một người nữa đó là tiểu đội trưởng Quang Long. Vốn dĩ mỗi nhóm sẽ có một nữ, hai nam sẽ thuận tiện hơn cho việc di chuyển, vì dù gì nam giới cũng có sức khỏe hơn, nhưng không ngờ nhóm này lại hai nữ. Mặc dù vậy Quang Long cũng không hề ghét bỏ.

Lần này tuy không giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình là phải băng qua mấy con núi nhưng lại phải vượt qua cái rừng ngập mặn trước mặt để đến điểm đích.

Hai đơn vị kia coi như là trúng tủ vì họ một là đặc công, hai là hải quân, còn đơn vị này là đơn vị chiến đấu trên mạng ảo, chẳng liên quan gì hết, nhất định là khó khăn.

Đích đến cách vị trí này gần bốn mươi kilomet, và thời gian là hai ngày sau.

Nhìn đến con số này ai cũng phải hít một hơi lạnh.

Đối với bộ binh, mỗi lần đi hành quân sáu bảy mươi kilomet trong vài ba ngày là sự việc hết sức bình thường, và điều đó thường xảy ra mỗi năm vài lần. Ai cũng từng được nghe đến những lần hành quân như vậy, nhưng khi đặt chính mình vào đó, lại còn là đường cheo leo như thế, không nhụt chí là nói dối.

Nhưng đã đến đây rồi thì không thay đổi được nữa.

Các nhóm sau khi biết được đích đến thì ngồi tụm lại để xem đường đi.

Trên bản đồ có thể thấy có ba con đường sẽ được chọn, hầu hết mọi người đều chọn con đường ở giữa, nó là con đường ngắn nhất để đến đích.

Ban đầu nhóm Hạ An cũng phát hiện ra con đường đó khá thuận lợi, nhưng nếu quá thuận lợi sẽ khiến cho con người ta đa nghi. Rất nhanh Tuệ Tâm đã phát hiện ra sự bất thường của con đường này, nó tuy ngắn nhưng lại có một quãng đường rất dài là vùng trũng, cũng có thể đi qua nhưng lại mất rất nhiều thời gian và công sức. Khi cô nói điều đó hai người còn lại mới để ý, và gật gù, đồng thời dơ tay cái với cô.

Thực ra cả ba con đường đều có vùng trũng và mây mù, rất dễ mất phương hướng, nhưng hai con đường còn lại mức độ trũng ít hơn. Sau một hồi thảo luận, họ chọn con đường thứ ba, con đường này mức độ trũng so với con đường thứ nhất nhiều hơn, nhưng mây mù ít hơn.

Khi ba người ngẩng mặt lên thì chỉ còn hai nhóm nữa đó là nhóm Ngọc Tú và một nhóm của đơn vị hải quân.

Bọn họ có lẽ cũng phát hiện ra sự bất thường nên cũng đang nghĩ biện pháp.

Sau đó thấy cả hai nhóm đó cùng đi theo sau nhóm Hạ An, tức là chỉ có ba nhóm này chọn con đường dài hơn, còn tất cả các nhóm còn lại đi chung một đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.