Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 43: Chương 43: Vật họp theo loài




Hôm nay, Hạ An mặc một áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần đùi khá thoải mái, đúng phong cách ở nhà. Còn Thanh Trúc mặc một chiếc váy liền thân đến đầu gối màu trắng, còn điểm vài bông hoa nhỏ trên đó, tạo nên sự nhẹ nhàng thanh lịch. Gia giáo của nhà cô yêu cầu lúc bước ra khỏi nhà là phải gọn gàng, chứ không như Hạ An, tùy tiện mặc gì đó cũng được.

Lần này Trần Thanh Phong ra mở cửa cho hai người, vào đến nhà thấy trên bàn một bàn đồ ăn, cùng ba người đàn ông đẹp như đúc tượng. Không giống kiểu tiểu thịt tươi trong giới showbiz, mà có chứa sự phong sương bụi trần một tí, gương mặt góc cạnh đầy manly.

Đúng là vật họp theo loài.

Trai đẹp còn giàu thường chơi với nhau.

Hai cô nàng thầm ghen tị, có cần phải khoa trương vậy không.

Trần Thanh Phong tự giác lấy thêm chén bát cho hai tiểu tổ tông này, rồi nói:

“Hai em ngồi xuống ăn luôn.”

“Được.”

“Được.”

Loading...

Đấy, có biết khách sáo tí nào đâu, làm như đói khát lắm vậy. Mà đúng là đang vừa đói vừa khát, cái này giống như câu nói “Cuối đời rồi Lan còn gặp Điệp.”

“Ăn tự nhiên nha.”

Cũng không biết mở miệng từ đâu, nên ba anh chàng đều phải để cho hai tiểu tổ tông này ăn trước đã rồi nói sau. Đúng là no say rồi là việc gì cũng dễ nói chuyện.

Hai cô gái bắc chân chữ ngũ ngồi trên ghế vừa ăn hoa quả vừa nhìn thái độ của ba lão già này.

Không được bình thường cho lắm.

Vì hai cô gái đảo khách thành chủ.

Còn ba vị kia thì lại khép nép như khách.

“Được rồi, có việc gì thì nói đi.”

Lê Đình Hùng bắt đầu kể về câu chuyện hôm đó cho hai tiểu tổ tông cùng nghe. Không ngờ là trượng nghĩa một lần lại gây ra nhiều phiền phức như vậy. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì đánh chết Thanh Trúc cũng không giúp.

Trần Đình Hùng nói:

“Tiễn phật thì hãy tiễn tới tây thiên, em có thể giúp anh lần này được không?”

Thanh Trúc cũng thấu hiểu cho tình hình hiện tại của Lê Đình Hùng, không ngờ một tổng tài bá đạo mà ở nhà lại thành đứa con ngoan ngoãn như vậy. Đúng là gia đình là tất cả mà. Nhưng cô cũng rất tỉnh táo:

“Vậy lần sau, sau nữa thì sao?”

“Tôi sẽ viện cớ để hai người chia tay, chắc chắn sẽ không có lần sau.”

Được, cũng không tồi.

“Nhưng tại sao tôi lại phải giúp anh? Tôi được cái gì trong phi vụ này?”

Anh biết ngay mà, đâu có đơn giản, đúng là con người thực dụng, hở cái là đòi điều kiện.

“Em có yêu cầu gì không? Nếu trong phạm vi tôi làm được, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”

“Vậy sao?”

Hỏi xong, còn vò đầu bứt tóc tỏ ra khó xử nữa chứ.

Hạ An ngồi bên thấy con nhỏ này diễn kịch cũng phải tặc lưỡi. Diễn không tồi nha, Oscar nợ bà một giải thưởng.

Tỏ ra suy nghĩ kỹ lưỡng rồi Thanh Trúc chấp nhận:

“Được thôi, coi như anh nợ tôi một ân tình. Lúc nào tôi gọi anh phải có mặt. Yên tâm đi, tôi sẽ không bắt anh làm gì thiếu đạo đức, hay trái với luân thường đạo lý như đi hiếp một bà già mấy chục tuổi đầu đã bạc phơ, hay lên trời hái sao đâu. Chỉ là bây giờ tôi chưa nghĩ ra điều kiện gì cho hợp lý thôi.”

Ha haha...

Ba con người nào đó thì cười nghiêng ngả trong lòng nhưng không dám phụt ra thành tiếng, còn Lê Đình Hùng thì méo mặt. Lại còn dám nghĩ ra mấy cái ý tưởng điên rồi như vậy nữa chứ, được lắm. Có cơ hội sẽ trả thù, còn hôm nay thì phải nhượng bộ một tí vì đại cục.

Hạ An thấy Thanh Trúc nhìn qua mình thì dơ ngón tay cái lên tỏ ý: tao thích mày rồi đó.

Đạt được mọi thỏa thuận, cả đám giải tán.

Hai ngày nghỉ trôi qua chóng vánh, Thu Quỳnh lúc này đứng trước cửa công ty vừa thở dài vừa trầm tư. Cô không biết phải đối mặt với Hạ An như thế nào sau vụ việc hôm trước, cô biết hôm đó mình đã lợi dụng rượu để quấy phá như vậy là sai trái, nhưng lại không ngăn cản được cơn đố kỵ của mình lại. Thu hết tất cả biểu cảm trên khuôn mặt, lấy lại vẻ tự tin như ngày thường và vào phòng làm việc.

Khi Thanh Trúc bước vào, Hạ An cũng nhìn thấy nhưng không thèm nói gì, cái tính đố kỵ này ngấm vào xương rồi thì sao mà chữa được. Trước đây, Hạ An còn thắc mắc tại sao cô ta lại ghét mình như vậy, nhưng giờ thì hiểu rồi, không phải cô ta ghét mình mà cô ta ghét tất cả những người giỏi giang, xinh đẹp hơn cô ta. Con người như vậy, sống cũng chả sung sướng gì, ăn rồi cứ phải đi đào bới khuyết điểm của người khác, rồi đấu tranh tư tưởng với bản thân rất nhiều. Không đáng giá để bản thân phải để tâm, nên Hạ An tiếp tục ngồi nghiên cứu tài liệu, coi cô ta như không khí.

Hôm đó chỉ có nhóm nhỏ đi ăn, nên mọi người xung quanh đều không biết gì, còn khu dự án mới của Trường thì lại trầm hơn mọi ngày, mọi người không hẹn trước mà tự động ngậm miệng. Không khí như thế cứ kéo dài cả buổi sáng, cho đến lúc đi ăn.

Nam lại vỗ vai Hạ An:

“Hôm nay đi ăn chung đi.”

Trời ơi, trời sập xuống sao?

Hoàng tử cao ngạo lạnh lùng không bao giờ nói chuyện lại rủ cô đi ăn.

Không chỉ Hạ An ngạc nhiên mà tất cả mọi người trong team đều ngạc nhiên như vậy, bình thường anh ta sống như người tự kỷ vậy, thế mà nay lại rủ Hạ An đi ăn chung, chả lẽ bão sắp nổi ư?

Nam không hề biết và cũng chả thèm để ý đến người khác nghĩ gì, nhưng nếu Hạ An là bạn gái của anh họ thì anh cũng phải tiếp xúc dần đi là vừa, cây đại thọ ngàn năm này tự nhiên có bạn gái làm anh cũng hú hồn một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.