Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 100: Chương 100: Xuống hoàng tuyền sớm




Vậy là cả tối hôm đó, có thời gian rảnh, bốn người sẽ chụm lại buôn chuyện, mỗi người đều có những nét cá tính riêng, thú vị riêng. Cả ba truyền lại cho cô những bài huấn luyện hai ngày vừa qua.

Thực ra hai ngày qua họ cũng chỉ tập trung vào huấn luyện chạy bền, võ và bơi là chính, Quốc Trường chưa triển khai nội dung huấn luyện mới.

Thật may là cô không bị bỏ qua mấy bài huấn luyện mới.

Cũng hôm nay, Hạ An mới nghe được tâm sự của mấy người này, không phải ai cũng muốn vào đây, có người thì do áp lực từ gia đình, có người thì không muốn sự ràng buộc của bố mẹ nên chạy vào đây để trốn là chính, chỉ duy nhất Ngọc Tú là tự nguyện đi vào giống như cô.

Vì Hạ An bệnh nên được săn sóc đặc biệt hơn, cô được mọi người trong phòng phục vụ tận răng, mọi người đi ăn sẽ mang thức ăn về cho cô, Quốc Trường cũng nhân lúc không có ai trong phòng đưa tổ yến chưng đến, đây là sản phẩm của Trần Thanh Phong gửi vào và bắt anh ta giám sát cô đến lúc nào ăn hết thì thôi.

Sáng hôm sau, khi tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ thể dục buổi sáng, Hạ An vẫn thức dậy đi thể dục mặc dù trước đó Quốc Trường cho phép cô nghỉ. Cô bây giờ sức khỏe quá yếu, nếu cứ ỉ vào việc mình bị ốm mà nghỉ ngơi thì càng ngày sẽ càng bị mọi người bỏ xa, lúc đó muốn tập luyện đàng trời cũng không kịp. Vậy nên phải dậy sớm vừa tạo thói quen vừa tập luyện cho giãn gân cốt.

Thấy Hạ An đi ra, Quốc Trường cũng âm thầm lắc đầu, kiểu này mà cô nhóc này có mệnh hệ gì nữa chắc Thanh Phong sẽ lấy đầu anh ta luôn. Nhưng nói thì cô nhóc này có chịu nghe đâu?

Trần Thanh Tú thấy bóng hình mảnh khảnh đi từ xa thì phóng như bay đến, nói nhỏ với cô:

“Chị dâu sao rồi? Sao chị không nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe rồi huấn luyện cũng được?”

Loading...

“Không sao, tôi đỡ rồi.”

“Đừng nói với em là anh Trường không cho chị nghỉ nhé, để em đi hỏi, nếu cần thiết em sẽ gọi điện cho anh Phong, kêu anh ấy xử đẹp anh ta.”

“Thôi, thôi, cậu bớt gây thêm phiền phức hộ tôi cái. Một anh cậu là tôi đã phải đau đầu rồi, giờ thêm cậu nữa chắc tôi xuống hoàng tuyền sớm thôi.”

“Chị nói gì mà nghiêm trọng quá vậy….”

Chưa nói xong thì tiếng còi tập hợp vang lên, mọi người đều nhanh như chớp mà đứng ngay ngắn, thẳng hàng. Mới có mấy ngày thôi mà mọi người dường như đều quen với cách sinh hoạt kỷ luật này rồi.

“Hôm nay là cuối tuần, mọi người tập thể dục xong, về ăn sáng rồi được nghỉ ngơi một hôm, nhưng không được phép ra khỏi đơn vị, rõ chưa?”

“Rõ.”

Ai nấy nghe đến nghỉ ngơi đều mặt mày hớn hở, cứ tưởng là không có cuối tuần luôn chứ, một bất ngờ lớn như vậy cũng là không tồi.

Nhưng sau đó lại là một câu nói như sét đánh ngang tai:

“Cho nên hôm nay thể dục buổi sáng là chạy mười kilomet, lúc nào chạy về mới được ăn sáng.”

Thôi xong.

Cứ tưởng được nghỉ ngơi, còn mừng hụt.

Lãnh đạo có quá đáng không chứ?

Có một cánh tay giơ lên, là Thanh Vy.

Quốc Trường hỏi:

“Đồng chí có ý kiến gì?”

“Thưa huấn luyện, chúng tôi chạy cũng không sao, nhưng mà Hạ An đang bệnh, có thể cho đồng chí ấy nghỉ được không ạ?”

Hạ An cảm thấy như rót mật vào tim vậy, không cảm động không được. Chỉ vừa mới làm lành thôi, mà đã suy nghĩ cho cô như vậy, như là có một dòng nước ấm đang chảy vào lòng cô, làm cô rung động.

Quốc Trường quay sang hỏi Hạ An:

“Đồng chí có thể vào trong nghỉ ngơi.”

Hạ An cũng thẳng thắn chia sẻ:

“Cảm ơn đồng chí Vy, nhưng mà tôi vẫn muốn tập luyện, sức khỏe tôi đã khôi phục không ít, nếu như trong quá trình chạy tôi cảm thấy không chịu được thì tôi sẽ dừng lại, như vậy được không ạ?”

“Được, vậy mọi người bắt đầu bài thể dục, rồi sau đó tiến hành chạy bền.”

Lúc chạy bền mười kilomet, Trần Thanh Tú vẫn như cũ chạy cùng tốc độ với cô, mấy người Thanh Vy cũng vậy, nhưng Hạ An kêu mọi người chạy trước, nếu không ổn cô sẽ dừng lại, cho nên ba người con gái chạy trước. Còn Trần Thanh Tú vẫn lẻo đẻo theo cô.

Thấy thế thì cố nheo mắt, đánh mặt sang chỗ anh ta hỏi:

“Sao cậu không chạy trước?”

Trần Thanh Tú cười hì hì rồi nói:

“Chị biết trước giờ em luôn đội sổ mà, mọi người đều khinh thường nên em cũng quen rồi.”

“Tôi biết là cậu có thể chạy về trước, chả lẽ cậu vì tôi sao?”

“Nếu chị nghĩ như vậy cũng không sao.”

“Thôi, cho xin, chạy trước đi.”

Nói xong, nghĩ nghĩ cái gì đó rồi cô lại hỏi:

“Đừng nói là anh cậu bảo cậu giám sát tôi nhé?”

“Chị nghĩ rằng anh ấy cần làm như vậy sao? Nếu không có chị, gái xếp hàng chờ anh ấy cũng phải từ đây đến ấn độ dương.”

“Hừ, vậy mà còn mặt dày đi tán tôi làm gì?”

“Gái thích nhưng không có nghĩa là anh ấy thích, có thể cái gu của anh ấy mặn vậy thì sao?”

“Cậu..”

Nói đuối lý còn giơ tay cao đòi đánh người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.