Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 114: Chương 114: Chương 113




Từ nhỏ cô đã được người trong nhà bảo bọc rất tốt, ở trong trường cũng tập trung tinh thần mà học tập, ra trường gặp tai nạn xe cộ nên bị mù, suốt ba năm ròng rã cũng chưa từng tiếp xúc với người ở bên ngoài. Đã nhiều năm như vậy, đoạn tình cảm duy nhất mà cô trải qua chính là cùng với Hoắc Tùng Quân, ngây thơ giống như một tờ giấy trắng, đương nhiên không hiểu rõ những ngoằn ngoèo uốn lượn trong lòng của con sói xám.

Sở Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ không rành chuyện đời của cô thì nghiến răng đến vang lên tiếng xoèn xoẹt: “Từ buổi tiệc đó, tên Hoắc Tùng Quân kia đang từng bước một làm tan chảy trái tim của cậu, để cho cậu dần dần chấp nhận anh ta, cậu hoàn toàn bị tên đó nắm mũi dắt đi, rơi vào bẫy của anh ta rồi”

Cái tên chó chết này, biết rõ Hiểu Nhã không có kinh nghiệm yêu đương, không am hiểu về phương diện này mà còn giả vờ uất ức giả vờ yếu đuối ở trước mặt cô ấy, để cho Hiểu Nhã sinh ra lòng trắc ẩn với anh ta, sau đó từng bước từng bước xâm nhập vào trong cuộc sống của cô ấy.

Đây quả thật chính là nam trà xanh, lòng dạ chó trong hiện thực.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của Hiểu Nhã thì rõ ràng là đã trúng chiều rồi, lúc nhắc đến Hoắc Tùng Quân thì vẻ mặt yêu thích không che giấu được.

Sở Minh Nguyệt thở dài một cái, trong lòng mặc niệm một giây đồng hồ cho Lâm Bách Châu, bé thỏ trắng nuôi suốt một năm cứ như vậy mà bị con sói xám tha đi mất.

Lạc Hiểu Nhã nghe cô ấy phân tích một trận cũng càng ngày càng cảm thấy có cái mùi kia.

Nhưng trái lại cô không để ý chút nào mà nói với Sở Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, cho dù anh ta có sử dụng hết thủ đoạn mà tớ không có ý đó thì cũng như không, chuyện của bố mẹ mình còn chưa giải quyết xong, An Bích Hà vẫn còn nhảy nhót tung tăng như vậy, sao tớ có thể chìm đắm trong mấy chuyện yêu đương nam nữ được chứ?

Sở Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ thề sắt son của cô thì âm thầm thở dài.

Trước khi Hiểu Nhã tham gia buổi tiệc kia thì cũng thề sắt son, từ trên lầu nhảy xuống chết ở bên ngoài cũng sẽ không nảy sinh tình cảm gì với Hoắc Tùng Quân, bây giờ đã tự vả mặt, lời thề của cô còn tin được sao?

Mấu chốt là lòng dạ của Hoắc Tùng Quân quá thâm sâu, sao Hiểu Nhã có thể đầu được với anh ta chứ.

Sở Minh Nguyệt thở dài, lại nhớ đến lúc mình đi đón Hiểu Nhã ở phòng khám bệnh gặp được người đàn ông cực phẩm lạnh lùng hờ hững kia ở bên ngoài.

Chắc người đàn ông đó chính là Hoắc Tùng Quân.

Lớn lên có dáng vẻ lạnh lùng tuấn tú như vậy, dáng người nhìn cũng không tệ, cao lớn rắn rỏi, phần cứng có điều kiện tốt như vậy, nếu như còn giở thêm chút thủ đoạn thì sao Hiểu Nhã có thể chống đỡ được chứ!

Sở Minh Nguyệt lo âu, Lạc Hiểu Nhã không hiểu, cô đang cầm tấm danh thiếp kia mà tìm kiếm địa chỉ công ty, chuẩn bị ngày mai đi qua đó nhìn xem.

Ngày hôm sau, Hoắc Tùng Quân đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc thì đột nhiên Triệu Khôi Vĩ lo lắng gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc An tìm đến cửa, đang chờ ngài ở trong phòng họp”

Hoắc Tùng Quân buông đồ vật trong tay xuống, khóe môi cong lên: “Đến nhanh như vậy sao, còn nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của tôi”.

Anh đứng dậy đi đến phòng họp.

Triệu Khôi Vĩ đi theo ở phía sau, ở bên cạnh nhắc nhở: “Tổng giám đốc Hoắc, lần này tổng giám đốc An đến đây vẻ mặt vô cùng tức giận, vừa nãy còn đập vỡ một cái ly ở trong phòng họp, đoán chừng người đến không có ý tốt”.

“Nếu như ông ta không tức giận thì tôi mới thấy bất ngờ đó”

Biểu cảm trên mặt của Hoắc Tùng Quân không thay đổi, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.

Triệu Khôi Vĩ biết ông chủ nhà mình đã nắm chắc tâm lý rồi thì không nói gì nữa, trong lòng thở phào một cái.

Chỉ cần tổng giám đốc Hoắc không hoảng hốt thì toàn bộ tất cả đều không có gì đáng sợ, anh giống như là một cây trụ chống biển, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng có thể khiến cho người ta yên tâm.

Sau khi hai người đến phòng họp, Hoắc Tùng Quân vừa vào cửa đã nhìn thấy mảnh sứ vỡ trên mặt đất, anh bảo Triệu Khôi Vĩ tìm nhân viên vệ sinh đến quét dọn.

Sau đó nhìn thoáng qua tổng giám đốc An, thấy ánh mắt của ông ta không thiện lành nhìn chằm chằm vào mình thì cong môi cười một cái: “Sao bác An vừa đến đây đã tức giận như vậy rồi, làm thế này không tốt cho cơ thể đầu”

“Hoắc Tùng Quân, cậu đừng có ở đây giả vờ giả vịt với tôi nữa!” Tổng giám đốc An trực tiếp cắt lời anh, trong giọng nói đều là sự tức giận, hung hăng đập đống tài liệu trong tay lên trên mặt bàn: “Cậu giải thích cho tôi xem, đây là chuyện gì!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.