Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 143: Chương 143: Chương 142




Hoắc Tùng Quân nghe xong, ánh mắt càng ngày càng lạnh, chẳng trách vừa rồi anh nắm tay lại khiến Lạc Hiểu Nhã sợ hãi, khóc thảm thiết như vậy, hóa ra là do Lâm Kỳ đã khiến cô bị ám ảnh.

Còn có An Bích Hà, những lời trước đây anh nói, người phụ nữ này không những không thèm coi trọng mà còn dám làm ra mấy thủ đoạn độc ác như vậy, xem ra không cho cô ta một trận giáo huẩn thì không được.

“Hoắc Tùng Quân, trước đây chúng ta đã từng nói, tôi giúp anh cải thiện giấc ngủ, anh sẽ giúp em tôi quyết An Bích Hà và nhà họ An”

Lạc Lạc Hiểu Nhã nói xong, mím môi, có chút chột dạ: “Tôi biết tuy đây không phải một cuộc trao đổi công bằng. Cho nên anh hãy suy nghĩ kỹ, về sau, chờ khi nào tôi có năng lực, tôi nhất định sẽ báo đáp anh, được không?”

Hoắc Tùng Quân nhìn cô cúi đầu nói mấy lời này, không nhịn được, bàn tay to lớn xoa tóc cô làm nó rối tung.

Anh không thích Lạc Hiểu Nhã và anh giống như người xa lạ, cũng không thích chuyện gì Lạc Hiểu Nhã cũng phải rành mạch với mình.

Anh muốn mỗi lần cô gặp phải khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh. Anh muốn làm cho Lạc Hiểu Nhã bây giờ với lúc mới gặp giống nhau, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh.

Cho dù cô lợi dụng anh, cũng không sao cả.

Lạc Hiểu Nhã buộc lại tóc, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Anh làm gì vậy? Tinh nghịch như thể không khác gì một đứa trẻ”

Hoắc Tùng Quân cắn môi, nhìn đôi mắt sáng như sao của cô, tất cả mọi muộn phiền trong lòng đều tan biến.

Anh nhẹ nhàng cong môi cười một cái, ngón tay giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc chưa gọn gàng.

“Được, anh đồng ý với em, sau này có chuyện gì khó giải quyết cứ tìm anh, chờ khi nào em có năng lực thì báo đáo anh sau”

Lạc Hiểu Nhã kinh ngạc nhìn anh tươi cười, tim đập dữ dội, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Cô biết hành động của mình không khác gì một loại cỏ tên Dodder, bám vào người khác, nhưng thù lớn vẫn chưa trả được. Kẻ thù của Lạc Hiểu Nhã là An Bích Hà, cô ta được nhà họ An quyền lực phía sau chống đỡ, một mình cô căn bản đầu không lại.

Hoắc Tùng Quân vươn tay giúp cô, cô đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi từ chối, chỉ có thể tự mình cố gắng sau này báo đáo anh.

Lạc Hiểu Nhã nghĩ, trong lòng cô quyết tâm, sau này khi có thời gian nghỉ ngơi, cô nhất định sẽ tìm lại thầy thuốc trước kia, học thật tốt, để chữa khỏi hoàn toàn chứng mất ngủ của Hoắc Tùng Quân.

Ban đêm, Lâm Kỳ nhắm mắt, đang chuẩn bị ngủ.

Đột nhiên cửa phòng bệnh lặng lẽ mở ra, anh ta nghe thấy tiếng động, đột nhiên mở mắt ra, đang chuẩn bị mở miệng hỏi là ai, nhưng đã có một chiếc khăn chặn mồm anh ta, mùi hăng hắc xộc tới, anh ta trực tiếp hôm mê bất tỉnh.

Lâm Kỳ mơ màng tỉnh lại, tấm đệm êm bên dưới đã biến thành sàn nhà cứng và lạnh bằng, trước mắt là bức tường xám xịt, đây là một nơi dột nát, cỏ dại mọc um tùm thành từng bụi.

Anh ta hoảng sợ mở to hai mắt, đột nhiên nhớ lại chuyện mình ngửi thấy mùi lạ sau đó ngất đi, muốn đứng lên, nhưng xương sườn và xương bắp chân truyền đến một cảm giác đau đớn.

Anh ta đã quên mất, vì muốn hãm hại Lạc Hiểu Nhã mà đã làm gãy xương sườn và xương bắp chân của mình, cho nên hiện tại, dù có nguy hiểm đến gần, anh ta cũng không có cách nào trốn chạy.

Lâm Kỳ vừa sợ vừa hối hận, giãy giụa quỳ trên mặt đất, bốn phía không người, anh ta muốn trốn khỏi đây.

Giây tiếp theo, một đôi giày da màu đen chặn trước mặt hắn, Lâm Kỳ sợ hãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân, trong nháy mắt, anh ta cảm thấy sau lưng bỗng trở nên lạnh cóng.

“Hoắc… Tổng giám đốc Hoắc.”

Lâm Kỳ sợ tới mức giọng nói đã bắt đầu run rẩy, sau khi Lạc Hiểu Nhã rời đi, anh ta biết Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ không tha cho anh ta, nhưng điều anh ta không ngờ được là Hoắc Tùng Quân lại nhanh tới như vậy, căn bản anh ta đã tính sáng mai sẽ rời khỏi thành phố An Lạc.

Hoắc Tùng Quân cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống anh ta, ánh mắt và ánh trăng bên ngoài lạnh lùng giống nhau.

“Lâm Kỳ, tôi tìm cậu cũng đã được một năm, cậu giỏi trốn đấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.