Lạc Hiểu Nhã không có ý thức, thật sự quá khiến người khác yêu thương rồi.
“Ngủ đi, đừng nhìn anh nữa”
Hoắc Tùng Quân che mắt Lạc Hiểu Nhã lại, thở dài, anh sợ mình bị cô nhìn như vậy, sẽ thật sự không khống chết được nữa.
Một lúc sau, lâu đến nỗi Hoắc Tùng Quân cho rằng Lạc Hiểu Nhã đã ngủ rồi, đột nhiên nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô.
“Tùng Quân, tôi không ngủ được, tôi muốn nghe anh hát ru tôi ngủ”
Hoắc Tùng Quân: “..”
Quá hành người rồi, Lạc Hiểu Nhã uống say sao lại thành người như vậy chứ.
“Không… không hát có được không?”
Hoắc Tùng Quân nghẹn thật lâu, rốt cuộc nói được ra mấy chữ.
Lạc Hiểu Nhã vừa nghe thấy, lập tức bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng, ngay cả khóe mắt hoa đào cũng cụp xuống, cả người toát ra một vẻ cực kỳ uất ức.
“Không hát thì không ngủ được”
Lời này cũng nói ra rồi, Hoắc Tùng Quân cũng không còn cách nào khác, người của mình tự mình phải chiều thôi.
Thanh âm trầm thấp mà từ tính vang lên trong phòng ngủ:
“Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân yêu của tôi.”
Âm thanh của Hoắc Tùng Quân trước nay chưa bao giờ dịu dàng như bây giờ, hát như vậy làm cho tại của anh đều đỏ cả lên, kết quả hát hết một khúc hát ru, lại thấy Lạc Hiểu Nhã vẫn đang mở to đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm anh.
“Hát xong rồi, sao em vẫn chưa ngủ?”
Lạc Hiểu Nhã lẩm bẩm một tiếng: “Tôi muốn anh hát tình ca, không phải tình ca thì tôi không ngủ được”
Cả người cô đều chui ở trong chăn, chỉ lộ một cái đầu nhỏ ra bên ngoài, khuôn mặt hồng hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu. Nhưng những lời nói ra lại làm cho Hoắc Tùng Quân muốn phun máu.
Hoắc Tùng Quân và cô đối mặt với nhau hai phút, sau đó ở trong ánh mắt cố chấp của cô, rốt cuộc cũng gật đầu: “Được rồi, hát tình ca”
Mặt đỏ tại hồng hát hết bài ‘Hôm nay em phải gả cho anh, vừa nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã, liền nhìn thấy cô đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình.
“Anh hát bài này không vui một chút nào cả, giống như ngày mai tôi sẽ phải chết vậy.”
Hoắc Tùng Quân nghẹn một cục tức ở ngực, nghiến răng kẽo kẹt: “Lạc Hiểu Nhã, em mà còn chưa ngủ, anh sẽ không khách khí với em nữa đâu”
Lạc Hiểu Nhã hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa: “Hát không hay còn không cho người khác nói, nhỏ mọn”
Hoắc Tùng Quân và cô kết hôn ba năm, từ trước tới nay không cho Lạc Hiểu Nhã uống rượu, cũng không ngờ khi cô uống say sẽ trở nên như vậy, thật là…
Anh thề, sau này tuyệt đối sẽ không để Lạc Hiểu Nhã chạm vào một giọt rượu nào nữa.
Hoắc Tùng Quân bất đắc dĩ chớp chớp mắt: “Vậy phải làm thế nào em mới ngoan ngoãn đi ngủ đây?”
Lời nói vừa dứt, thấy không có người trả lời lại, anh nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã, phát hiện cô đã nhắm mắt ngủ say.
Hoắc Tùng Quân miết miết môi, cúi đầu cười một trận.
Cô nhóc này, nói ngủ liền ngủ, thật ra không quá khó dỗ. Lúc này đây, anh đã đem cái người quấn anh vừa nãy ném ra sau đầu rồi. Anh giúp cô chỉnh lại chăn, thơm một cái lên mặt cô rồi mới ôm cô đi vào giấc ngủ.
Lần này không cần dùng đến thuốc ngủ, không có Lạc Hiểu Nhã mát xa, nhưng Hoắc Tùng Quân lại không dùng đến ba phút đã chìm vào giấc ngủ.