Ngô Thành Nam hừ một tiếng: “Tôi mua chuộc Trương Tĩnh Như đó, chỉ đáng tiếc cô ta vô dụng, Tổng giám đốc Lưu kia cũng vô dụng”
An Bích Hà hít sâu một hơi, hóa ra là dự định của Ngô Thành Nam.
Để Lạc Hiếu Nhã bị ô uế, mất đi sự trong trắng. Hoắc Tùng Quân cho dù có yêu cô ta đến mấy, e rằng mỗi lần chạm vào cô ta trong lòng đều sẽ cảm thấy chán ghét.
Quả thật rất độc, chỉ là không thành công, Lạc Hiếu Nhã này quá may rồi.
Trong lòng An Bích Hà đáng tiếc một chút.
Ngô Thành Nam kéo lại đề tài: “Cô còn chưa nói với tôi, cô báo đáp tôi thế nào?”
“Anh muốn thế nào?” An Bích Hà đen mặt hỏi.
Ngô Thành Nam cười: “Tôi muốn thể nào cổ còn không biết sao? Chỉ cần có đồng ý bồi tôi, tôi có thể giúp cố làm chuyện mà cô muốn, cho dù bao nhiêu cũng được.”
Vốn dĩ trong lòng An Bích Hà đã rất không vui, nghe thấy những lời này của anh ta, ngẩn ra: “Anh nói thật sao? Cho dù bao nhiêu cũng được sao?”
“Tất nhiên” Ngô Thành Nam cho cô ta một câu trả lời chắc chắn.
An Bích Hà nhanh chóng thở phào, dù sao hai người cũng đã ngủ với nhau rồi, nhiều thêm mấy lần cũng không sao.
“Được, một lời đã định”
Ngô Thành Nam nở nụ cười: “Vậy chúng ta hẹn ở chỗ cũ. Cô yên tâm, Lâm Kỳ đó, tôi sẽ tìm được cho cô”
Lạc Hiếu Nhã đồng ý kế hoạch “thanh toán trả góp của Hoắc Tùng Quân.
Chuyện này khiến Hoắc Tùng Quân mất ngủ, ngày hôm sau, anh ta đi xem Lâm Kỳ, thấy vết thương bị đánh trên người anh ta đã sắp lành rồi, phân phó Triệu Khôi Vĩ để anh ta bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Đầu tiên để Lầm Kỳ đến đồn cảnh sát tố cáo An Bích Hà.
Hoắc Tùng Quân nghĩ, nếu như An Bích Hà bị kết tội, Lạc Hiếu Nhã sẽ đồng ý ở bên cạnh mình.
Nhưng không ngờ rất nhanh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Triệu Khôi Vĩ vội vàng chạy vào, vẻ mặt xám xịt, dường như không dám nhìn Hoắc Tùng Quân.
“Tổng giám đốc Hoắc, xảy ra chuyện rồi”.
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng thấy dáng vẻ anh ta như vậy, đã đoán được đại khái rồi.
“Nói rõ ràng”
Lúc này Triệu Khôi Vĩ mới cúi đầu, áy náy nói ra: “Chúng tôi cử người đi theo Lâm Kỳ, dẫn anh ta đến cục cảnh sát, nhưng người bên dưới sơ xuất, không cẩn thận để Lâm Kỳ chạy thoát”
Anh ta không đích thân đi theo, nhưng nghe người khác báo cáo lại, Tên Lâm Kỳ này trốn thoát rất thành thạo, dường như đã lên kế hoạch chạy trốn trước vậy.
Tên Lâm Kỳ này ở thành phố An Lạc đã lâu, lại thường hay làm thay An Bích Hà một số chuyện không tốt, sớm biết các loại địa hình, đường đi ngõ ngách đều nằm trong lòng bàn tay. Đợi đến khi phát hiện ra anh ta chạy trốn, người đã không thấy bóng dáng nữa rồi.
Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, hung dữ đập bàn, vẻ mặt tức giận.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh đừng tức giận, tôi sẽ lập tức cử người đi tìm Lâm Kỳ, nhất định sẽ đưa anh ta về.”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn Triệu Khôi Vĩ, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng tràn đầy băng giá: “Lâm Kỳ có thể chạy thoát, cho dù có tìm được anh ta về, cũng không có tác dụng gì. Lại thêm một lần nữa, anh ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện chỉ tội An Bích Hà”
Triệu Khôi Vĩ nghĩ cũng đúng, trong lòng càng thêm áy náy, cúi đầu, không dám nói chuyện. Hoắc Tùng Quân thấy anh ta như vậy, hít sâu một hơi: “Để người đi tìm Lâm Kỳ, mang về tùy cậu xử lý” Triệu Khôi Vĩ nghe thấy vậy, sắc mặt ngạc nhiên, lập tức nghe lệnh ra ngoài.
Lâm Kỳ này vậy mà lại bằng mặt không bằng lòng, lừa bọn họ, còn chọc giận Tổng giám đốc Hoắc, anh sẽ không để cho người này có kết cục tốt đầu.
Lúc này, Lâm Kỳ đang bị một nhóm người chăn trong hẻm.
Sắc mặt anh ta cảnh giác, nhìn mấy người xung quanh mình: “Các người là ai? Ai cử các người đến, tại sao vẫn luôn đuổi theo tôi không tha?”
Người dẫn đầu trong đó cười với anh ta, vẻ mặt ôn hòa: “Anh đừng sợ, chúng tôi không làm hại anh đâu. Chúng tôi là người của cô An cử đến, cô ấy vẫn luôn tìm anh. Bởi vì anh bị người của Hoắc Tùng Quân canh chừng, vẫn luôn không có cách nào cứu anh ra. Bây giờ anh đã tự mình chạy thoát, chỉ có cô An mới có thể bảo vệ anh không bị người của Hoắc Tùng Quân bắt được.”